Ông suy nghĩ một chút, nghĩ đến nửa ngày mới tìm được một câu để hình dung để hình dung Trần Tiểu Bích… thật không giống phụ nữ, tính tình táo bạo không có giới hạn, trên đời này còn có chuyện gì mà bà không dám làm cơ chứ?
Ông còn thật sự chưa từng thấy có chuyện gì là bà không dám làm, núi cao bà dám lên chảo lửa bà dám vào, Quỷ Môn Quan Địa Ngục bà cũng dám xông.
Trần Tiểu Bích lại cọ cọ lên trên người Chiến Niệm Bắc: "Chiến Niệm Bắc, em hôn anh cũng khiến trong lòng anh hồi hộp đi."
Chiến Niệm Bắc đưa tay đẩy bà ra, từ chối bà tới gần ông: "Trần Tiểu Bích, đây là ở trong thang máy, chú ý trường hợp một chút."
"Ôi ca, anh yêu..." Trần Tiểu Bích hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nhìn ông, "Chiến Niệm Bắc, chúng ta đều hiểu nhau như vậy rồi, mấy chuyện như này không biết đã làm bao nhiêu lần, ở trước mặt em anh còn tỏ ra đứng đắng cái gì, tỏ vẻ ngây thơ cái gì nha.”
Chiến Niệm Bắc trừng mắt nhìn bà: "Ông đây đời này trừ em ra sẽ không có bất kì người phụ nữ nào khác, vốn là ngây thơ, còn cần phải giả vờ?"
"Phốc..." Trần Tiểu Bích bật cười, đem Chiến Niệm Bắc từ trên xuống dưới đánh giá một phen, “Amh đời này chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em. Cái này có gì mà khiến cho anh tự hào như thế?”
Chiến Niệm Bắc cao ngạo nói: "Chí ít chứng minh anh ngây thơ!"
Trần Tiểu Bích rất cố gắng lắm mới nhịn được cười, dừng một chút, lại nói: "Chiến Niệm Bắc, anh cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, đã sớm qua hết cái thời ngây thơ. Đừng tiếp tục giả bộ cái gì mà ngây thơ, cái gì mà không ăn linh tinh ở nơi công cộng như vậy.”
Chiến Niệm Bắc khóe miệng giật giật: "Trần Tiểu Bích!"
Trần Tiểu Bích lại nói: "Lẽ nào em lại nói cái gì không đúng?"
Chiến Niệm Bắc trừng bà một cái, không muốn quan tâm người tới phụ nữ này nữa, tiếp tục nghe bà nói thêm một câu, có khả năng ông liền muốn đem bà một đạp giẫm chết.
Cãi nhau đấu võ mồm, Trần Tiểu Bích lại một lần nữa chiến thắng, tâm tình bà rất tốt, lại bỗng dưng nhào vào ngực Chiến Niệm Bắc, ôm ông sít sao: "Chiến Niệm Bắc, anh hôn nhẹ em đi."
Chiến Niệm Bắc: "..."
Trần Tiểu Bích chưa từ bỏ ý định, ở trên người ông sờ loạn, lại chủ động hướng tới muốn hôn ông, lần này còn chưa kịp chạm tới môi ông, liền bị Chiến Niệm Bắc đẩy ra.
Chiến Niệm Bắc lạnh lùng nhìn bà một cái: "Trần Tiểu Bích, chuyện kia còn chưa qua, ông đây vẫn còn ở tức giận, em đừng có được voi đòi tiên."
Trần Tiểu Bích đưa tay bấm ông một cái, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Chiến Niệm Bắc, em cho anh biết, bây giờ mấy người cưới không được vợ đều là vì quá hẹp hòi. Anh có thể lấy được một người vợ xinh đẹp dịu dàng như em, đó là phúc phận của anh, anh đừng sinh ở bên trong phúc lại không biết phúc."
Chiến Niệm Bắc: "..."
Ông đã sớm biết Trần Tiểu Bích da mặt dày, không nghĩ tới dày như vậy, cái vách tường thang máy này có lẽ cũng không sánh nổi da mặt của bà.
Ting ting ——
Trong lúc Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc hai người đang đấu võ, thang máy đã đến nơi, ting ting một tiếng mở ra.
Chiến Niệm Bắc không muốn để ý tới Trần Tiểu Bích, chân dài vừa muốn đi ra, động tác của Trần Tiểu Bích lại càng nhanh hơn, ôm chặt lấy ông, cấp tốc ấn nút đóng cửa thang máy, lại tùy tiện nhấn một con số.
Chiến Niệm Bắc nổi giận: "Trần Tiểu Bích, em lại muốn làm cái gì?"
Trần Tiểu Bích cười hì hì: "Chiến Niệm Bắc, em đã nói với anh, ngày hôm nay nếu như anh không tha thứ cho em, hai chúng ta cứ ở trong cái thang máy cả ngày này đi."
Chiến Niệm Bắc: "..."
Trần Tiểu Bích không nhìn khuôn mặt tái nhợt của ông, dù sao bà cứ quấn quít lấy ông không buông tay: "Chiến Niệm Bắc, chúng ta kết hôn cũng đã mười mấy năm rồi, anh có phát hiện ra hay không, ưu điểm trên người em em càng ngày càng nhiều?”
Chiến Niệm Bắc thực sự không chịu được Trần Tiểu Bích da mặt dày, không thể làm gì khác hơn là nhấc tay đầu hàng: "Trần Tiểu Bích, đừng nói nữa, anh tha thứ cho em."
"Tha thứ cho em?" Trần Tiểu Bích cười cười, "Nhưng mà vẻ mặt của anh không giống như tha thứ cho em. Anh cười một cái cho em nhìn một chút, nếu như em cảm thấy đẹp, coi như anh đã tha thứ cho em."
Cái này đúng là được voi đòi tiên!
Chiến Niệm Bắc thực sự không thể nhịn được nữa, lập tức chế trụ eo của bà, đem bà đẩy một cái ra phía sau, để cho nàng dựa sát vào tường trong thang máy, hạ xuống một nụ hôn bá đạo.
Cố gắng lâu như vậy, con cá lớn này rốt cục mắc câu, Trần Tiểu Bích trong lòng đắc ý, đắc ý đến mức hận không thể đi mua pháo ăn mừng một trận.
Nhưng mà, vừa mới đắc ý được một chút, còn chưa có đắc ý đến toàn thân, thang máy lại ting ting hai tiếng mở ra...
ở ngoài cửa thang máy có mấy người đang đứng, trẻ có già có có lớn có nhỏ, nhìn thấy một màn trong thang máy, có người khinh bỉ nói: "Thực sự là thói đời xuống cấp."
Cái gì gọi là thói đời xuống cấp?
Trần Tiểu Bích biểu thị không phục!!
Nụ hôn của chồng bà sao có thể gọi là thói đời xuống cấp?
Trần Tiểu Bích đang muốn giãy dụa đi ra ngoài lý luận, đem lời nói kia nói cho thật rõ ràng, nhưng mà người đàn ông Chiến Niệm Bắc này không buông tay, bà giãy dụa không ra.
Đây chính là sự khác biệt giữa phụ nữ cùng đàn ông, từ nhỏ đàn ông đã khỏe hơn phụ nữ, nếu như đánh nhau bọn họ sẽ chiếm nhiều lợi thế hơn hẳn.
"Ô ô..." Miệng của Trần Tiểu Bích bị Chiến Niệm Bắc lấp đầy, chỉ có thể nghẹn ngào kêu lên mấy tiếng giống như trẻ em gào khóc, thực sự là bị bắt nạt đến triệt để.
“Thêm mấy bước nữa là về đến nhà rồi, lại còn ở trong thang máy làm loạn, đây là có bao nhiêu khát khao khó nhịn?" Bên ngoài lại có một giọng nói vang lên nghị luận.
Trần Tiểu Bích không ngừng muốn mắng người, còn muốn đánh người, bà ra sức giãy dụa, nhưng mà nụ hôn của cái ông già Chiến Niệm Bắc này lại khiến cho đầu óc của bà choáng váng, căn bản không sử dụng được lực.
Mãi đến tận khi ——
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú ở trên người hai người bọn họ, Chiến Niệm Bắc mới chậm rãi thả bà ra, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, ôm bà đi ra khỏi thang máy: “Cho đi nhờ.”
Ông ôm Trần Tiểu Bích ra khỏi thang máy, khi cửa thang máy vẫn chưa đóng hết, lại bỏ thêm một câu: "Vợ yêu, lúc này có đủ làm em thoả mãn chưa?"
Trần Tiểu Bích: "..."
Đệt!
Người đàn ông này quả thực, ông đây rõ ràng chính là đang nói cho mấy người ở trong thang, đây là bà yêu cầu ông làm như vậy, chứ không phải ông chủ động.
Trần Tiểu Bích nhấc chân, đạp mạnh một cái về phía Chiến Niệm Bắc hòng trả thù, nhưng mà Chiến Niệm Bắc lại trả cho bà một nụ cười ưu nhã: "Được rồi, đừng nghịch, chúng ta phải trở lại, Nhung và khách còn đang đợi chúng ta."
Trần Tiểu Bích: "..."
Bà bị người khác chê cười, ông còn rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.
Bởi vì lúc ông ôm bà, nụ cười bị ông nhẫn nhịn đến độ lồng ngực đều đang chấn động.
Trần Tiểu Bích biểu thị rất tức giận, nhưng mà lại không tìm được lý do tức giận, bởi vì ông cũng không nói sai nha.
Chiến Niệm Bắc xoa nắn đỏ môi của bà: "Chẳng qua là ở tầng hai mà thôi, chúng ta đi cầu thang bộ đi, lớn tuổi rồi, phải rèn luyện nhiều một chút
"Anh bây giờ mới biết là mình lớn tuổi? Vừa rồi lúc anh ra sức hôn em, sao anh không cảm thấy là mình lớn tuổi?" Hừ, tiểu nhân, chính là kiêu ngạo như vậy.
"Anh còn không phải là vì muốn thỏa mãn nhu cầu của em hay sao!" Ông nói, môi khẽ giương lên, nụ cười trên mặt càng ngày càng xán lạn.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của ông, Trần Tiểu Bích mới trì độn phát hiện, thật ra Chiến Niệm Bắc nhà bà chính là một con cáo già.
Hai vợ chồng bọn họ mỗi lần cãi nhau, lần nào nhìn qua cũng giống như là bà thắng, thật ra người thắng cuối cùng đều là ông, thua người kia chính là bà!
Chẳng qua, nếu đã vợ chồng, chính là phải sống đến hết đời, trong cuộc sống lúc cãi nhau, ai thua ai thắng lại có cái gì cái quan trọng đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]