Chương trước
Chương sau
“Long Duy…”

“Ừ?”

“Đợi việc này kết thúc, chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi.” Tưởng Linh Nhi nhìn anh, lại nói: “Em không muốn ở lại thành phố này nữa, một chút cũng không muốn.”

Hai ngày gần đây, lòng cô luôn hoảng loạn, cảm thấy là sẽ xảy ra chuyện gì đó, rất lo lắng cô và anh sẽ không thể đi được đến cuối cùng.

“Được, anh đồng ý với em.” Cũng vừa lúc Long Duy cũng không muốn ở lại thành phố này, anh muốn quên đi những hồi ức không đẹp của quá khứ, cùng Tưởng Linh Nhi bắt đầu lại cuộc sống mới chỉ thuộc về hai người.

Tưởng Linh Nhi nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn anh!”

“Không cần cảm ơn, lát nữa em hăng hái một chút chính là sự cảm ơn lớn nhất đối với anh rồi.” Mặc dù đang ôm cô nhưng Long Duy cũng cảm thấy gió lạnh dưới chân, một trận lại một trận lùa vào trong phòng của bọn họ.

Tưởng Linh Nhi: “…”

Cô nói nhiều như vậy, chẳng lẽ vẫn là chạy không khỏi mà bị anh ôm về phòng ăn sạch hay sao?

Người đàn ông này, quả thật chính là chiến đấu quá dũng mãnh rồi.



Moon Bay.

Trần Tiểu Bích đặc biệt mời người đến giúp bà chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, mục đích của bà là muốn chiêu đãi thật tốt con rể tương lai của nhà họ Trần.

Về việc làm thế nào để chiêu đãi thật tốt con rể nhà họ Trần thì trong đầu bà đã sớm có chuẩn bị, bà phải tự mình khảo nghiệm con rể nhà họ Trần.

Trên bàn đủ các loại món ăn phong phú, Trần Tiểu Bích cởi tạp dề ra, lôi kéo cánh tay nhỏ của Chiến Lý Mặc hỏi: “Tiểu Lý Mặc, việc mẹ dạy cho con, con có còn nhớ không?”

Chiến Lý Mặc rút tay nhỏ của mình ra, trợn mắt nhìn bà: “Mẹ, một việc mà mẹ nói bao nhiêu lần rồi cũng đều không nhớ, đó chính là mẹ chứ không phải con, đúng không?”

Những lời này của Chiến Lý Mặc đã chọc giận Trần Tiểu Bích, cô nhéo nhéo tai của Chiến Lý Mặc: “Tiểu tử thúi, con dám ghét bỏ mẹ hả?”

Chiến Lý Mặc mạnh miệng nói: “Không phải con ghét bỏ mẹ, mà con chỉ nói thật thôi.”

Trần Tiểu Bích cảnh cáo nói: “Mẹ nói với con, lúc nói chuyện thì phải chú ý lời nói của mình, nếu không mẹ nói với ba con, để cho ba con đánh con một trận.”

Chiến Lý Mặc chu miệng nhỏ: “Mẹ, mẹ rốt cuộc có biết hay không, người không thể nghe được lời nói thật thì mãi mãi cũng sẽ không tiến bộ được.”

Trần Tiểu Bích nói: “Xem như là nói thật thì cũng không đến phiên con nói với mẹ, con mới bao nhiêu tuổi, lại dám lên tiếng giáo huấn mẹ, con thật là muốn ăn đòn rồi.”

“Chiến Lý Mặc, con lại chọc giận mẹ con nữa rồi à?” Lúc giọng nói của Chiến Niệm Bắc đột nhiên truyền đến thì người cũng từ trong phòng làm việc đi ra, đi vài bước đến bên cạnh Chiến Lý Mặc: “ Tiểu tử, con muốn gãi ngứa phải không, để ba gãi cho con.”

“Ba, chuyện này mà ba cũng không phân biệt được nữa thì người phụ nữ của ba sớm muộn gì cũng bị ba cưng chiều mà muốn náo loạn thiên hạ luôn rồi.” Chiến Lý Mặc cảm thấy rất ủy khuất, cậu mới là người nhỏ nhất trong nhà này mà, nhưng mỗi lần đều là hai người họ hợp tác mà ăn hiếp cậu.

Rất nhiều lúc, cậu hoài nghi cậu không phải là con ruột do chính hai người sinh ra, mà là con ngoài giá thú do Trần Tiểu Bích nhặt được, cho nên hai người mới hợp lại ức hiếp cậu.

Cậu là một đứa trẻ thông mình, tuyệt đối sẽ không để cho hai người họ ức hiếp mà không phản kháng lại, hơn nữa cậu biết có một chiêu hữu hiệu nhất có thể đối phó được với mẹ mình.

Nghĩ một chút, miệng nhỏ của cậu mếu máo, một bộ dạng đáng thương ủy khuất như muốn khóc: “Mẹ, con có phải là do mẹ nhặt từ bên ngoài về hay không? Mẹ ức hiếp con là đủ rồi, mẹ còn để cho ba cùng với mẹ cùng nhau ức hiếp con… Con nhất định không phải là con của hai người sinh ra.”

“Chiến Niệm Bắc, em chỉ đùa giỡn với con thôi, anh đến gây chuyện làm gì?” Trần Tiểu Bích đem hết trách nhiệm đổ lỗi cho Chiến Niệm Bắc, vội vàng ôm Chiến Lý Mặc vào trong lòng: “Tiểu Lý Mặc, mẹ chỉ đùa với con thôi. Mẹ và ba con thương con như vậy, con làm sao có thể là nhặt từ bên ngoài chứ?”

“Thật không ạ? Con thật không phải là đứa trẻ ba mẹ nhặt từ bên ngoài?” Chiến Lý Mặc dụi dụi mắt,bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Tiểu tử thúi, con còn nhỏ mà đã học được cách đóng kịch rồi.” Chiến Niệm Bắc tiến lên, một tay đem thân thể nhỏ của Chiến Lý Mặc ôm lên: “Tiểu tử thúi, để xem ba trị con như thế nào.”

Chiến Lý Mặc chớp chớp mắt, hai giọt nước mắt tuôn ra: “Mẹ…”

Ngoài mặt Trần Tiểu Bích luôn bắt nạt Chiến Lý Mặc, nhưng thật ra có người mẹ nào lại không thương con của mình, nhìn thấy nước mắt của Chiến Lý Mặc, lòng của cô càng đau hơn: “Chiến Niệm Bắc, anh bỏ con trai em ra.”

Chiến Niệm Bắc: “Con trai em đang diễn kịch đó.”

Trần Tiểu Bích: “Mẹ của nó diễn lịch thì nó làm sao mà không thể diễn kịch được?”

Chiến Niệm Bắc: “…”

Được rồi, anh lại bị con trai của mình tính kế.

Đừng nhìn tuổi của thằng nhóc còn nhỏ, nhưng trong lòng toàn là những thứ nhỏ mọn, còn xảo quyệt hơn so với hồ ly, luôn biết chọc đến điểm yếu của người khác.

Chiến Lý Mặc: “Mẹ, ba đang trừng con.”

Trần Tiểu Bích: “Chiến Niệm Bắc.”

Chiến Niệm Bắc: “Chiến Lý Mặc, con hãy đợi đó! Con tuyệt đối là muốn ăn đòn thật rồi.”

Trần Tiểu Bích: “Chiến Niệm Bắc!!”

Chiến Niệm Bắc: “…”

Chiến Niệm Bắc không dám nói nữa.

Dù sao, Trần Tiểu Bắc càng ngày càng làm càn trước mặt anh cũng không phải do người khác tạo thành mà là do bản thân anh quá cưng chìu cô nên mới thành như vậy.

Do đó, anh cũng nên chịu toàn bộ trách nhiệm.

“Cô út, cô lại bắt nạt ông cậu rồi.” Trần Nhạc Nhung mở cửa, từ bên ngoài đi vào, không nhịn được mà lắc đầu: “Cháu ở bên ngoài đều nghe thấy tiếng của cô rồi.”

“Rõ ràng là do cậu của cháu bắt nạt hai mẹ con cô trước.” Việc mà Trần Tiểu Bích giỏi nhất chính là đổi trắng thay đen, ở nơi này của cô từ trước đến giờ không thể nói lý lẽ được.

Trần Nhạc Nhung quá hiểu rõ tính tình của cô út rồi nên chỉ cười, dẫn Chiến Lý Mặc đang ở trong lòng của Trần Tiểu Bích ra: “Tiểu Lý Mặc, chị mang đồ tốt đến cho em này.”

“Chị, chị không dẫn anh rể tương lai đến à?” Chiến Lý Mặc nhìn sau lưng của Trần Nhạc Nhung, nhưng cũng không thấy Quyền Nam Dương đâu, lại ngẩng đầu nhìn mẹ mình.

“Anh ấy để em đến trước chào hỏi mọi người, anh ấy sẽ đến sau.” Bọn họ từ trên núi xuống thì nhận được điện thoại của Trần Tiểu Bích gọi tới, bảo cô mang Quyền Nam Dương về Moon Bay ăn cơm, thế là cô và Quyền Nam Dương cùng nhau tới.

Trên đường đi tới, Quyền Nam Dương sai người đi chuẩn bị một phần quà lớn, chính thức gặp người lớn, chắc chắn là phải chuẩn bị một phần quà lớn rồi, do đó Quyền Nam Dương để Trần Nhạc Nhung đi đến trước.

Chiến Lý Mặc nhận được chỉ thị của mẹ mình, lại nói: “Chị, một lát nữa em có thể ngồi cùng với anh rể được không?”

Trần Nhạc Nhung gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Chiến Lý Mặc lại nói: “Vậy em có thể yêu cầu anh ấy ôm em được không?”

Trần Nhạc Nhung chọt chọt ót của cậu nhóc: “Tiểu Lý Mặc, em cũng sắp là đứa trẻ tám tuổi rồi, cũng coi như là đã lớn rồi, em đừng quấn lấy người khác rồi đòi ôm.”

Chiến Lý Mặc nói: “Chị, chị thật nhỏ mọn.”

Trần Nhạc Nhung nói: “Tiểu Lý Mặc, nói chuyện phải chú ý một chút, chị nhỏ mọn chỗ nào?”

Tên nhóc này, thật không biết cách nói chuyện, thật muốn đánh nó một trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.