"Tôi cảm thấy phụ nữ là để cưng chiều, càng cưng chiều thì cô ấy sẽ càng dễ thương, càng quan tâm mình, càng khiến người ta yêu thích hơn."
Sau một hồi lâu, đột nhiên Long Duy lại nói một câu như vậy.
Quyền Nam Dương nghiêng đầu nhìn Long Duy, ánh mắt lạnh lùng bất mãn: "Ở đây hết chuyện của cậu rồi, cậu về phòng bên người phụ nữ của cậu đi."
Long Duy nói: "Tôi không có ý đó."
Quyền Nam Dương hỏi: "Vậy cậu có ý gì?"
Long Duy biết rõ người phụ nữ của anh đang không có ở bên anh, còn không ngừng khoe khoang trước mặt anh, loại tâm tư này, Quyền Nam Dương cảm thấy đáng chém.
Long Duy trừng mắt nhìn anh: "Quyền Nam Dương, từ khi nào cậu lại trở nên hẹp hòi như vậy?"
Quyền Nam Dương nói: "Cậu thấy tôi không hẹp hòi khi nào?"
Long Duy suy nghĩ một chút, đúng là chưa thấy Quyền Nam Dương không hẹp hòi bao giờ.
Quyền Nam Dương, người đàn ông này cũng giống anh ta, từ nhỏ đến lớn là người có thù tất báo.
Long Duy muốn giải thích thì Quyền Nam Dương đã giành nói trước: "Đừng nói nữa, về phòng với người phụ nữ của cậu đi, đừng có làm tôi chướng mắt nữa."
Long Duy: "..."
Hay cho một người đàn ông vô tâm, anh đã lo cho anh ta cô đơn cả một đêm dài, đã bỏ lại người phụ nữ thơm ngát của mình để chạy đến đây, thế mà lại còn bị ghét bỏ.
Đúng là không thể tha thứ!
Quyền Nam Dương nói tiếp: "Trừng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396323/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.