Chương trước
Chương sau
Những kẻ núp ở phía sau mới đó mà đã không ngồi yên được nữa rồi, xem ra anh đã đánh giá cao bọn họ, thế mà lại dễ dàng tin chuyện anh gặp nạn như vậy.

"Vâng." Lâm Thành Thiên nhận lệnh, xoay người rời đi, đi hai bước thì mới nhớ ra vừa rồi quá kích động, suýt nữa thì quên mất một việc lớn, quay đầu nói tiếp: "Còn có một chuyện nữa, ngài Long và cô Tưởng đã đến rồi."

"Mời bọn họ vào." Quyền Nam Dương nói.

Đương nhiên, để diễn được màn kịch ngài Tổng thống xảy ra chuyện này thì Tưởng Linh Nhi, người mang danh hôn thê của ngài Tổng thống nhất định phải xuất hiện.

Một khi tin Tưởng Linh Nhi đến Bắc Cung truyền ra, sẽ khiến đối thủ càng thêm tin tưởng vào chuyện Quyền Nam Dương gặp nạn là thật, vì vậy kẻ địch mới nhanh chóng hành động.

Những người đó đã chờ đợi rất rất lâu rồi, đã sớm đứng ngồi không yên, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ muốn tốc chiến tốc thắng.

"Không cần mời, chúng tôi đã đến rồi." Lúc này giọng nói của một người đàn ông vang lên, Long Duy dẫn theo Tưởng Linh Nhi xuất hiện ở trước cửa phòng làm việc của Quyền Nam Dương.

Bởi vì anh đã chỉnh hình gương mặt nên hiện giờ đang tạm thời đóng vai vệ sĩ của Tưởng Linh Nhi, như vậy cũng thuận tiện để anh ta luôn ở bên cạnh bảo vệ Tưởng Linh Nhi.

Lâm Thành Thiên gật đầu, lui ra ngoài truyền lại mệnh lệnh của Tổng thống.

Quyền Nam Dương nhìn Long Duy, mấy ngày không gặp, Long Duy mặt mày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, vừa nhìn cũng biết là những ngày này đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu.

Anh lại nhìn sang Tưởng Linh Nhi, mặc dù cô vẫn rất gầy, nhưng thần sắc đã tốt hơn nhiều...

"Nhìn cái gì vậy?" Long Duy thấy Quyền Nam Dương nhìn Tưởng Linh Nhi rất chăm chú thì bất mãn, kéo Tưởng Linh Nhi ra phía sau, không cho Quyền Nam Dương nhìn cô nữa.

"Tôi mà có ý gì với cô ấy thì cô ấy còn đợi được cậu về sao?" Được nhìn thấy người anh em tốt cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng ma của quá khứ, trong lòng Quyền Nam Dương rất vui mừng, nói ra câu đùa mà bình thường cực kỳ hiếm thấy.

"Cậu còn dám có ý gì với cô ấy?" Long Duy biết rõ Quyền Nam Dương đang trêu đùa mình, chỉ hận không thể giấu Tưởng Linh Nhi vào trong túi, ai cũng không nhìn ngắm vẻ đẹp của cô được.

"Long Duy, đừng như vậy!" Tưởng Linh Nhi khẽ kéo góc áo anh ta, người đàn ông này, trước mặt anh dù sao cũng là ngài Tổng thống, anh có thể chú ý một chút hay không?

"Dù sao hiện giờ cô ấy vẫn đang mang thân phận là vị hôn thê của tôi, cậu chú ý chút đi." Lời này của Quyền Nam Dương không phải là đang nói đùa với Long Duy, dù sao bọn họ cũng đang ở trong Bắc Cung, chuyện "vệ sĩ" Long Duy ôm vị hôn thê của ngài Tổng thống thì còn ra thể thống gì nữa.

Long Duy còn muốn nói gì đó nhưng lại có cấp dưới của Quyền Nam Dương gõ cửa xin vào, rồi vội vàng báo cáo tình hình cho Quyền Nam Dương: "Thưa ngài, lại có tin tức mới."

Quyền Nam Dương trầm giọng: "Nói."

Thuộc hạ báo cáo: "Sau khi có người tung tin ngài gặp nạn, nhân viên công tác trong nội bộ của chúng ta đã đăng một bài viết lên facebook, gián tiếp chứng minh tin tức lan truyền trên mạng không phải là giả. Thế nhưng rất nhanh sau đó, nhân viên kia lại xóa bài viết. Tốc độ của cư dân mạng cực kỳ nhanh, có người đã chụp màn hình lại, hiện giờ đang điên cuồng chia sẻ trên mạng."

Quyền Nam Dương khẽ nhếch môi, sát ý trong mắt đậm lên: "Cứ để cho bọn họ tiếp tục lan truyền, loan tin cho mọi người đều biết."

Đây chính là hiệu quả mà Quyền Nam Dương mong muốn. Không chỉ có thể dẫn dụ được con rắn lớn kia ra khỏi hang mà còn có thể thanh trừ hết những kẻ gây rối ở bên cạnh, một công đôi việc như thế thì cớ sao không làm.

Thuộc hạ nhận lệnh: "Rõ."

Long Duy chờ người kia đi khỏi rồi mới tiếp tục nói: "Cho những kẻ đó leo, leo cao đến mức nào thì leo. Tôi nhất định phải khiến cho bọn chúng biết leo càng cao ngã càng đau."

Mối thù hơn mười mạng người nhà họ Long bị giết trong một đêm, chính là vết thương trong trái tim của Long Duy, kẻ thù chưa bị diệt trừ thì anh mãi mãi cũng không thể sống tốt được.

Quyền Nam Dương khẽ vỗ vai Long Duy an ủi: "Chờ đến lúc bắt được đám tiểu nhân đó, cậu muốn xử trí thế nào thì làm thế đó."

Long Duy đẩy tay anh ra: "Cậu không cần an ủi tôi, cho dù cậu không giao bọn chúng cho tôi xử lý thì tôi cũng sẽ xử lý."

Tưởng Linh Nhi lại khẽ kéo anh ta: "Long Duy, chú ý giọng điệu của anh."

Long Duy trừng mắt nhìn cô: "Em muốn anh nói chuyện với cậu ta bằng giọng điệu thế nào? Mở miệng một câu ngài Tổng thống, hai câu ngài Tổng thống à?"

Quyền Nam Dương khoát tay: "Tuyệt đối đừng làm như vậy, nếu như cậu gọi tôi là ngài Tổng thống thì tôi sẽ nghi ngờ cậu là người của kẻ địch tới nằm vùng đấy."

Hai người bọn họ là đàn ông trưởng thành, là anh em với nhau gần ba mươi năm, bình thường nói chuyện làm việc đều đã thành thói quen, nếu muốn bọn họ thay đổi thì thực sự rất khó.

Long Duy cũng không khách khí, hỏi tiếp: "Vậy bây giờ chúng ta ngồi ở đây chờ tin tức thôi hả?"

Quyền Nam Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, vừa đúng ba giờ sáng.

Mùa này, đêm dài, phải bảy giờ mới sáng, đến chín giờ các ban ngành trong Chính phủ với chính thức vào giờ làm, bọn họ còn sáu tiếng trống nữa.

Nhìn qua thì sáu tiếng này có vẻ rất rảnh rỗi, thế nhưng sáu tiếng này lại cực kỳ quan trọng. Trước chín giờ sáng mai, chỉ cần có một phân đoạn xảy ra sai sót thì tất cả những gì bọn họ làm đều thành vô ích.

Trong thời gian sáu tiếng này, bọn họ phải bảo đảm bất kỳ phân đoạn nào cũng không được phạm sai lầm, phải bảo đảm chín giờ ngày mai kẻ địch sẽ bước ra hành động.

Chỉ khi kẻ địch trốn phía sau này bước ra ngoài sáng, mục đích của bọn họ mới có thể đạt được...

Quyền Nam Dương gật đầu: "Hiện giờ chuyện chúng ta phải làm là chờ." Anh chỉ vào phòng nghỉ bên cạnh: "Cậu và Nhi vào đó nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai còn rất nhiều chuyện cần cô ấy hỗ trợ."

"Ừ, được." Long Duy không khách khí với Quyền Nam Dương, dắt Tưởng Linh Nhi tới phòng nghỉ: "Đã trễ thế này mà còn lôi em từ trong chăn ra ngoài, vất vả cho em rồi."

Buổi tối, anh ta không khống chế được mình, dày vò Tưởng Linh Nhi một hồi, vốn muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt thì lại nhận được điện thoại bảo bọn họ tới đây.

Lúc vừa mới ra khỏi giường, hai chân Tưởng Linh Nhi còn run rẩy không đứng vững, là kết quả do lúc tối anh ta dùng quá sức mà thành... Thật ra cũng không thể chỉ trách anh mà còn vì cô quá hấp dẫn, một khi ôm cô thì anh không thể nào kiềm chế việc dùng sức hơn một chút.

Tưởng Linh Nhi đỏ mặt, đôi mắt xinh đẹp lườm anh ta: "Long Duy, lúc còn có người khác thì anh chú ý một chút có được không?"

Long Duy vẻ mặt cực kỳ vô tội: "Anh làm gì đâu."

Tưởng Linh Nhi mím chặt môi, dùng ánh mắt oán giận nhìn anh: "Anh nói xem anh đã làm gì?"

Ánh mắt lúc anh nhìn cô, động tác lúc nắm tay cô dẫn đi, mọi thứ đều như đang tuyên bố với người khác rằng anh yêu cô như thế nào.

Long Duy đã hiểu, xoay người nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng: "Người phụ nữ của anh, anh muốn yêu thương, cưng chiều, để ý đến người khác làm gì?"

Tưởng Linh Nhi: "..."

Đúng vậy, anh chính là người bá đạo như thế.

Trong đêm khuya yên tĩnh, có người thông báo trên mạng là ngài Tổng thống đã gặp nạn, tin tức này vừa phát ra đã gây ra chấn động cực lớn.

Những người đã ngủ cũng bị điện thoại của bạn bè đánh thức, trong chốc lát khắp nơi trên mạng đều đang bàn luận tin tức ngài Tổng thống gặp nạn là thật hay giả.

Rất nhiều người bình luận rằng không ai dám cả gan bịa đặt tin ngài Tổng thống gặp nạn, không những vậy điều kỳ quái chính là phía chính phủ cũng không có ai đứng ra bác bỏ tin đồn.

Nói cách khác chuyện này chín mươi chín phần trăm là sự thật!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.