Nếu như hỏi Long Duy, hai người chị Linh Nhi và cô ai ưu tú hơn?
Long Duy nhất định sẽ hoàn toàn không do dự mở miệng trả lời, đương nhiên là tiểu Nhi của anh ta càng xuất sắc hơn rồi.
Bởi vì anh ta yêu Tưởng Linh Nhi, vì vậy anh ta lại yêu tất cả mọi thứ của cô ấy. Cho nên Tưởng Linh Nhi ở trong mắt anh ta chính là người ưu tú nhất có một không hai.
Lấy vấn đề giống như vậy đi hỏi anh Liệt của cô, rõ ràng ở trong mắt anh Liệt thì cô chính là người ưu tú nhất, ở trong thế giới của anh không người nào có thể thay thế được cô.
Hai người Tưởng Linh Nhi và Trần Nhạc Nhung đều có người yêu thích mình, thật sự không nhất thiết, cũng không cần thiết phải đem ra so sánh với nhau.
"Không thể so sánh à?" Ông lão Quyền cười lạnh lùng, ném cái bút trong tay lên trên bàn sách, lại nói: “Cô cảm thấy nhà họ Tưởng con nhóc không có tư cách so sánh với cô à? Cô gái, giọng điệu của cô lớn thật đấy."
"Ông cụ Quyền, ông biết rõ lời nói của cháu không phải có ý này, ông cần gì cố ý hiểu sai như vậy." Trần Nhạc Nhung vẫn mỉm cười: “Dù sao ở đây không có người thứ ba, chúng ta nói không có người thứ ba nghe được, ông cũng không cần quanh co lòng vòng nữa."
Người như thế, trước mặt người khác là một gương mặt hiền từ dễ gần, sau lưng lại là một gương mặt hung ác tàn bạo, đây chính là điển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396269/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.