Chương trước
Chương sau
Đạo lý này Trần Tiểu Bích hiểu rõ, nhưng chỉ cần nghĩ đến bọn khốn nạn đó có ý đồ với bọn họ, cô không thể nhịn được: “Mấy tên mắc dịch đó hãy đợi đấy. Mẹ sẽ bảo lão Chiến nhà chúng ta cho mấy tên ranh con đó ra ngoài, rồi đem hầm lên để cho chó ăn.”

“Mẹ à, những lời này của mẹ chờ chúng ta thoát khỏi nguy hiểm rồi mới nói nha.” Tuy Chiến Lý Mặc tuổi còn nhỏ, nhưng khi làm việc nói chuyện lại rất có dáng vẻ người lớn, nhiều lúc cậu bé còn có vẻ hiểu chuyện hơn cả bà mẹ tính khí trẻ con của mình.

“Ranh con, con lại chê mẹ nữa!” Có thể do mấy năm nay được Chiến Niệm Bắc bảo vệ quá tốt, cho nên khi gặp nguy hiểm, Trần Tiểu Bích cũng không coi như đó là chuyện đáng lo.

Có lẽ sâu trong thâm tâm cô, cô vẫn tin là Chiến Niệm Bắc nhất định sẽ xuất hiện kịp thời, anh nhất định sẽ không để bất kỳ kẻ nào đụng đến hai mẹ con cô.

“Cô út ơi, tiểu Lý Mặc nói đúng. Chúng ta từ từ đi, đừng đi nhanh quá, không thể để đối phương phát hiện chúng ta biết họ là giả được.” Trần Nhạc Nhung so với Trần Tiểu Bích thì cũng biết nhìn xa hơn, và cũng suy nghĩ nhiều hơn.

Dù sao thì đối phương đông người, lại không biết từ đâu đến, càng không biết mục đích của họ, cô cũng không biết Thường Lịch có đi theo cô không, những điều này đều làm cho cô có chút lo lắng.

Dù sao thì cô còn mang theo cô út và tiểu Lý Mặc đi theo, cô đưa hai mẹ con họ đi ra như thế nào thì đương nhiên phải đưa lại hai mẹ con họ hoàn chỉnh trả lại về cho ông cậu.

Đi được một đoạn, vì không thể quay đầu lại nhìn, Trần Tiểu Bích liền lấy di động ra soi về phía sau, nhìn vào hình ảnh hiện lên trên điện thoại để xem xét tình hình.

Cô nói: “Người đó đang gọi điện thoại, đoán chắc là đang xin chỉ thị từ cấp trên. Cô út, tiểu Lý Mặc, chúng ta nhân cơ hội đi nhanh chút đi.”

Trần Tiểu Bích gật đầu: “Được.”

Người đàn ông truyền tin giả đó cũng không phải là người chỉ biết ăn mà không biết làm việc, sau khi điện thoại xong, hắn nhìn về phía Trần Nhạc Nhung, bất chợt hắn phát giác có gì đó không ổn, liền vẫy tay nhanh bước đuổi theo ba người họ.

Trần Nhạc Nhung nói: “Cô Út, tiểu Lý Mặc, người đó đuổi tới rồi, chúng ta mau đi nhanh hơn chút nữa, đi đến chỗ đông người, lát không cần biết chuyện gì xảy ra, hai người trốn sau lưng con, con sẽ bảo vệ hai người.”

Trong ba người, chỉ có Trần Nhạc Nhung là biết võ, hơn nữa cũng không tệ.

Nếu đối phương không nhiều người, cũng không phải là cao thủ lợi hại gì, cô vẫn có thể kéo dài được một lúc, cố gắng kéo dài thời gian đến khi có người đến giải cứu.

Trần Tiểu Bích lo lắng nói: “Nhung Nhung......”

Trần Nhạc Nhung ngắt lời bà: “Cô Út, đừng nói gì nữa, lát nữa cô cứ bảo vệ tiểu Lý Mặc là được. Tiểu Lý Mặc, con cũng phải để ý mẹ con, có biết không?”

“Dạ, con biết rồi.” Chiến Lý Mặc gật gật đầu.

Vì ba của Chiến Lý Mặc là Chiến Niệm Bắc, nên cậu bé từ nhỏ đã được Chiến Niệm Bắc huấn luyện, những trường hợp như vậy vẫn chưa đến mức độ làm cho cậu sợ.

Rất nhanh rất nhanh, Trần Nhạc Nhung lại phát hiện vấn đề khác thường, khách du lịch xung quanh họ có vẻ nhìn không giống với khách du lịch bình thường, ánh mắt của họ không đặt vào quan cảnh, mà thỉnh thoảng lại hướng về bọn họ nhìn.

Không xong rồi!

Trần Nhạc Nhung thầm kêu lên, xem ra bọn họ muốn chạy thoát khỏi đây không dễ như vậy.

Trần Tiểu Bích cũng phát hiện ra khác thường: “Nhung Nhung, mấy người xung quanh cũng đang đi về hướng chúng ta rồi, ánh mắt của họ như muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta.”

Trần Nhạc Nhung bảo vệ Trần Tiểu Bích và Chiến Lý Mặc theo bản năng: “Cô Út, chúng ta nói trước, không cần biết như thế nào, nhưng lát thoát được ai thì người đó cố thoát đi, đừng quay lại.”

Người chung quanh xúm lại bao vây họ từ bốn phía, vòng vây càng siết càng nhỏ, không bao lâu ba người họ đã không đi tiếp được nữa, cũng không có khe hở nào cho họ thoát ra.

Người đàn ông vừa rồi tiến lên trước, ánh mắt của hắn đầy vẻ phẫn nộ và hung ác, nhưng mặt vẫn tươi cười nói: “Bà Chiến, quân trưởng Chiến đã cho xe đón mọi người rồi, xe đợi ở ngoài kia. Cô muốn trang điểm đánh phấn gì, lên xe vẫn có thể làm được.”

Người đàn ông đó tuy miệng cười, nhưng giọng điệu rất kiên quyết, không hề để cho Trần Tiểu Bích được quyền lựa chọn, rõ ràng là muốn cưỡng ép đưa bọn họ lên xe.

“Vậy sao được, nếu tôi không trang điểm đẹp chút, tôi không có tâm trạng gặp anh ta đâu. Lúc tôi không có tâm trạng, cho dù anh ta có cho tôi điều gì ngạc nhiên, tôi cũng không thể vui lên được, lão Chiến nhà chúng tôi thà đợi tôi vài tiếng chứ không muốn nhìn thấy tôi không vui đâu.” Trần Tiểu Bích cố ý nói những lời này như là muốn gây chuyện, cố ý gây khó dễ.

Dù sao thì Trần Tiểu Bích cũng là diễn viên mấy lần đoạt giải ảnh hậu, diễn xuất sao cho đối phương tin tưởng mà không nghi ngờ, cô vẫn có thể làm được.

Hơn nữa Trần Nhạc Nhung và Chiến Lý Mặc cũng tỏ vẻ không lo sợ gì, người đàn ông này cũng không nhìn ra được bọn họ sớm đã phát hiện ra hắn không phải là người do Chiến Niệm Bắc phái tới.

Ngay lúc người đàn ông đó đang do dự, một người phía sau lưng hắn lên tiếng: “Anh Thành, quân trưởng Chiến lệnh đòi người, không cần biết dùng thủ đoạn gì, chỉ cần đưa người về là được.”

Lời nói của người đó vừa dứt, người đàn ông đó không cần phải huyên thuyên với ba người họ nữa.

Lúc này, người của bọn họ đã bao vây chặt ba người họ, trực tiếp đưa họ về là được, nói nhiều quá làm gì.

“Các người vậy là ý gì? Tôi nói cho các người biết, các người mà không tiếp đãi tôi đàng hoàng, tôi sẽ kêu Chiến Niệm Bắc lột da của các người ra.” Lời cảnh cáo man rợn này đặc biệt thích hợp với hình tượng của người như Trần Tiểu Bích.

Trần Tiểu Bích vừa dứt lời, mọi ánh mắt khinh miệt của những người đứng bao vây đều nhìn vào cô, có vẻ như chết đến nơi rồi mà cô vẫn còn hống hách đến vậy, thật sự ngu không thể tả được.

Sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào Trần Tiểu Bích, không ai phát hiện trong lúc bọn họ đôi co qua lại với Trần Tiểu Bích, Trần Nhạc Nhung đã lén bấm số gọi cho Quyền Nam Dương.

Gặp nguy hiểm trên địa phận của nước A, đồng thời nhiều người công kích họ như vậy, giờ người có thể cứu họ chỉ có thể là anh Liệt của cô.

Chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, lúc anh Liệt của cô nhận được điện thoại và phóng đến thì e là ba người họ đã bị bắt đi rồi.

Giờ phải làm sao đây?

Trần Nhạc Nhung suy nghĩ rồi quyết định dùng cách nguy hiểm.

Cô nói: “Cô Út, hay là cô dẫn tiểu Lý Mặc đi vào phòng vệ sinh trước, con theo họ lên xe đợi hai người.”

Nếu mục tiểu của nhóm người này là cô, thì chỉ cần cô theo bọn họ lên xe, thì bọn họ sẽ không để ý đến Trần Tiểu Bích và Chiến Lý Mặc nữa, hai mẹ con họ có thể thoát thân trước.

Khi cô vừa dứt lời, liền phát hiện ra người cầm đầu mắt sáng lên, Trần Nhạc Nhung có thể khẳng định mục tiêu của bọn họ là cô.

Nếu mục tiêu của bọn họ chỉ có mình cô thì dễ xử lý hơn rồi.

Trần Tiểu Bích còn muốn nói gì nữa, nhưng cô cũng hiểu được hiện tại chỉ có mỗi cách này là tốt nhất, ba người bọn họ cùng nhau thoát được thì tốt, nếu không được thì hai người thoát được vẫn hay hơn.

Hai mẹ con họ, một lớn một nhỏ, lại không biết võ, bị bắt theo Trần Nhạc Nhung thì cũng chỉ thành gánh nặng cho cô, chi bằng để hai mẹ con thoát thân rồi tìm Chiến Niệm Bắc, để Chiến Niệm Bắc cứu Trần Nhạc Nhung.

Sau khi Trần Nhạc Nhung nói xong, những người vây quanh chủ động dịch chuyển để dành ra lối đi, người cầm đầu dẫn cô ra xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.