Năm đó, lúc Trần Nhạc Nhung chào đời, cả hai nhà họ Trần và nhà họ Chiến đều chỉ có một đứa bé là Trần Nhạc Nhung.
Từ trước đến nay, người và vật vẫn luôn giống nhau, quý trọng cái hiếm, mọi người đều thương yêu nâng niu Trần Nhạc Nhung bé nhỏ trong lòng bàn tay.
Mọi người cùng nhau cưng chiều đứa bé cho đến khi nó trưởng thành, mặc kệ cô bao nhiêu tuổi, mặc kệ cô đi bao xa, trong mắt người lớn trong nhà, cô vẫn luôn là một đứa bé vô cùng mềm mại.
Hễ là những chuyện có liên quan đến Trần Nhạc Nhung, tất cả mọi người đều muốn quét sạch toàn bộ chướng ngại vật ở phía trước, để mỗi ngày sau đó, cô sẽ sống thật tốt.
*
Trần Nhạc Nhung nhìn thấy Chiến Niệm Bắc cũng tới, hưng phấn giống như một đứa trẻ, nhào vào trong ngực ông cậu, giống như lúc bé lộn một vòng trước ngực ông cậu: “Ông cậu, tốc độ của ông cậu cũng quá nhanh rồi. Cô út và tiểu Lý Mặc mới tới đây không lâu, ông cậu đã đuổi theo rồi. Chỉ có điều cháu mặc kệ, mọi người phải ở lại đây với cháu mấy ngày, một mình cháu sống ở đây rất buồn chán.”
Đã rất lâu rồi, cô không làm nũng trước mặt ông cậu, nghĩ tới những ngày tháng vui vẻ lúc trước, bây giờ ngẫm lại thật sự rất nhớ.
Chiến Niệm Bắc vỗ đầu cô: “Điều đó là đương nhiên. Chỉ cần cháu không đuổi chúng ta, lần này một nhà ba người chúng ta sẽ ở bên cạnh cháu không đi.”
“Ông cậu, cháu biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396194/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.