Tiểu Thúy vốn vẫn nằm ở trên giường giả bệnh, vừa nghe được tin tức Long Duy muốn cô ấy rời đi liền lật người bò dậy, trợn tròn mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn Long Thiên: "Chú Thiên, có phải chú nhầm không?"
"Làm sao có thể nhầm được." Long Thiên lắc đầu, thở dài một tiếng: “Tiểu Thúy, nghe chú Long khuyên một câu đi, thứ không thuộc về cháu thì cháu vẫn không nên hy vọng xa vời làm gì."
"Cái gì gọi là cháu hy vọng xa vời chứ? Cháu quen biết cậu chủ từ nhỏ, người phụ nữ họ Tưởng quen biết cậu chủ lúc nào? Rõ ràng là người phụ nữ không biết xấu hổ kia cướp đồ của cháu, tại sao lại muốn cháu buông tay?" Tiểu Thúy cho rằng Long Duy phải thuộc về cô ấy, là người phụ nữ Tưởng Linh Nhi kia đột nhiên chen vào phá hỏng tất cả những điều này.
Nếu không phải vì người phụ nữ Tưởng Linh Nhi kia chen ngang một bước, nói không chừng cô ấy đã sớm lấy Long Duy, nói không chừng con của hai người bọn họ cũng có thể đi mua tương rồi đấy.
Nhưng người phụ nữ Tưởng Linh Nhi đáng chết kia xuất hiện ở trước mặt Long Duy, thu hút ánh mắt của anh ta, làm cho trong mắt của anh ta không còn nhìn thấy được người khác tồn tại nữa.
Long Thiên khuyên: "Đúng, là người phụ nữ họ Tưởng kia quen biết cậu chủ sau cháu, nhưng người cậu chủ thích là cô ta, cháu có thể làm gì thay đổi được điều này chứ?"
Tiểu Thúy lại nói: "Chỉ cần giết chết người phụ nữ kia, chỉ cần trên thế giới này không có cô ta, như vậy cậu chủ sớm muộn gì cũng sẽ nhìn cháu. Chỉ cần cho cậu chủ thêm một chút thời gian, anh ấy chắc chắn có thể phát hiện ra điểm tốt của cháu. Anh ấy sẽ biết, cháu mới là người phụ nữ có thể ở bên cạnh anh ấy."
Long Thiên nghe được những lời nói ngông cuồng của Tiểu Thúy cũng lúng túng, anh ta không tiện phản bác, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: "Tiểu Thúy, cháu thu dọn đồ một lát rồi sớm rời đi, như vậy tốt cho cả cháu lẫn người khác. Cháu đừng tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ nữa."
Tiểu Thúy không cam lòng: "Chú Thiên, tại sao cậu chủ lại muốn bảo cháu rời đi? Từ nhỏ cháu đã sống ở nhà họ Long, cháu ở bên cạnh anh ấy hai mươi mấy năm, cháu có thể đi như vậy sao?"
Long Thiên lại lắc đầu thở dài: "Cháu từng làm gì, lẽ nào cháu còn không biết sao? Người phụ nữ Tưởng Linh Nhi kia chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng cậu chủ, mọi người chúng ta đều hiểu rõ. Cháu muốn giết chết cô ta, như vậy lại phải nhận hậu quả gây ra do việc mình đã làm."
Tiểu Thúy gấp đến mức hai mắt đỏ lên: "Chú Thiên, cháu làm chuyện kia rất cẩn thận, không để lại dấu vết nào, cậu chủ làm sao biết được là cháu?"
Long Thiên nhìn dáng vẻ này của Tiểu Thúy thì cũng lo lắng, dù sao cũng là đứa trẻ mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn, anh ta lại nói: "Cậu chủ là người thế nào, cháu cũng không phải không biết. Đặc biệt là chuyện này còn liên quan đến người phụ nữ Tưởng Linh Nhi kia, cháu nghĩ cậu chủ sẽ không biết sao? Nếu cậu chủ biết, cậu chủ làm sao có thể vẫn chứa chấp cháu được."
Thấy dáng vẻ Long Thiên là cô ấy không thể không đi, Tiểu Thúy tức giận quát: "Sẽ không phải vì chú có thể tiếp tục ở lại bên cạnh cậu chủ nên cố ý nói ra tất cả việc này cho cậu chủ biết chứ? Chú Thiên, chú cũng nhìn cháu lớn lên, sao chú có thể bán đứng cháu được?"
Còn chưa làm rõ sự thật, Tiểu Thúy lại kêu gào, quát tháo Long Thiên, giống như Long Duy bảo cô ấy rời đi hoàn toàn không có liên quan gì tới bản thân cô ấy, tất cả đều là do Long Thiên ngầm giở trò sau lưng.
Cô ấy cũng sắp phát điên rồi, mới nói ra mấy câu như thế, cho nên quên mất Long Thiên là người duy nhất đứng ở bên phía cô ấy. Nếu như ngay cả Long Thiên cũng không ủng hộ cô ấy, cô ấy sẽ chẳng làm được chuyện gì.
Nghe Tiểu Thúy nói linh tinh, Long Thiên không vui khẽ nhíu mày, nhưng bởi vì cô ấy là đứa trẻ mình trông nom từ nhỏ tới khi lớn lên, cho nên lại một lần nữa lựa chọn không tính toán với cô ấy.
Anh ta lại nói: "Tiểu Thúy, cháu dọn dẹp một chút. Đi như vậy cũng được, còn gây sự nữa, cậu chủ sẽ phái người đuổi cháu đi cũng không chừng."
"Chú đang uy hiếp cháu à?" Tiểu Thúy cắn chặt răng, cầm lấy áo khoác mặc vào và xoay người xông ra ngoài, tốc độ của cô ấy quá nhanh, khi Long Thiên kịp phản ứng muốn ngăn cản thì cô ấy đã chạy ra khỏi phòng.
Long Thiên lớn tuổi hơn Tiểu Thúy, cũng càng hiểu tính tình của ông chủ nhà bọn họ, nếu như thật sự phạm lỗi rơi vào trong tay của ông chủ, Tiểu Thúy tuyệt đối sẽ không chịu nổi phương pháp trừng phạt của anh ta.
Tiểu Thúy phạm sai lầm một lần, ông chủ của bọn họ còn có thể nể tình cô ấy trung thành với nhà họ Long nhiều năm mà không tính toán với cô ấy.
Chuyện này xảy ra lần thứ hai, ông chủ của bọn họ biết được, nếu như lại không xử lý Tiểu Thúy, sợ rằng người kia lại là Long Duy tàn nhẫn mà bọn họ biết rõ.
Long Thiên lớn tuổi, anh ta nhìn thấy rõ, hiểu rõ lần này ông chủ của bọn họ không thể không muốn xử lý Tiểu Thúy, nhưng Tiểu Thúy vẫn ngây thơ cho rằng chỉ cần mình không thừa nhận hoặc giả vờ thảm thương, cậu chủ nhà bọn họ sẽ vẫn bỏ qua cho cô ấy giống như lần trước.
Mãi đến khi cô ấy xông vào phòng làm việc của Long Duy, nhận lấy ánh mắt lạnh như băng của Long Duy nhìn tới, Tiểu Thúy mới biết lần này mình đã phạm phải sai lầm lớn.
"Cậu chủ, em... em..." Cô ấy lắp bắp ngay cả một câu trọn vẹn cũng nói không nên lời. Cô ấy không nên kích động như vậy, đáng lẽ phải suy nghĩ tốt đối sách mới có khả năng tìm anh.
Nhưng việc đã đến nước này, cô đã không còn đường lui, chỉ đành phải kiên trì cắn răng chống đỡ, có thể kiên trì qua được, cô lại có cơ hội tiếp tục ở lại bên cạnh Long Duy.
"Nói đi." Có thể là thấy Tiểu Thúy từ nhỏ tới lớn đều ở trong nhà họ Long, lại làm việc cho mình nhiều năm như vậy, Long Duy lại cho cô một cơ hội giải thích.
"Cậu chủ, em không muốn rời đi, em muốn ở lại bên cạnh anh, tiếp tục chăm sóc anh." Tiểu Thúy quỳ trên mặt đất. Lúc này cô cũng chỉ có thể nghĩ ra được cách này.
Long Duy nhìn cô nhưng không nói lời nào, bởi vì bất kể cô nói thế nào, anh sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Tiểu Thúy hơi ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn anh rồi nói: "Cậu chủ, em ở bên cạnh anh nhiều năm, đồ ăn của anh vẫn luôn là em lo. Em đi rồi, giao việc này cho ai làm, em cũng không yên tâm, vẫn xin anh cho em một cơ hội."
"Ý của cô là nói tôi không có cô thì không được à?" Long Duy cong môi, thoạt nhìn đang cười, nhưng nụ cười kia có thể khiến cho sống lưng người ta ớn lạnh.
Tiểu Thúy hoảng hồn, vội hỏi: "Cậu chủ... em, em không phải có ý này..."
Long Duy lạnh lùng mở miệng: "Long Thiên, cho người đưa cô ta đi."
Long Thiên nghe được lời căn dặn thì đẩy cửa bước vào, muốn kéo Tiểu Thúy đi, Tiểu Thúy lại hất tay của anh ta ra, gào hét với Long Duy bên cạnh: "Cậu chủ, không thể, anh không thể làm vậy được... Em thích anh, em muốn lấy anh, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy được!"
Thấy hy vọng được ở lại cuối cùng cũng tan vỡ, Tiểu Thúy không để ý nhiều, thoải mái nói ra bí mật chôn giấu ở trong lòng.
"Cô thích tôi nhưng tôi không thích cô. Cả đời này cũng không có, kiếp sau cũng sẽ không có. Cô đừng tiếp tục mơ mộng hão huyền nữa." Long Duy nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không có chút tình người nào, cũng hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ của Tiểu Thúy về mình.
Tiểu Thúy tuyệt vọng nằm trên mặt đất, muốn khóc lại khóc không ra nước mắt, trong lòng không ngừng đọc ba chữ Tưởng Linh Nhi hết lần này tới lần khác.
Long Duy lại nói: "Đưa cô ta đi, tuyệt đối không cho phép cô ta lại xuất hiện nữa!"
Không ngờ Tiểu Thúy có suy nghĩ với anh, như vậy người phụ nữ này sẽ bởi vì ghen tỵ mà tổn thương Tưởng Linh Nhi, cho nên Long Duy tuyệt đối phải hoàn toàn giết chết quả bom hẹn giờ tiềm ẩn này, vĩnh viễn loại bỏ mối họa sau này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]