Dù sao, chỉ cần là người đối đầu với nhà họ Long, chỉ cần là người có liên quan tới chuyện cái chết của cả nhà họ Long một năm trước, Long Thiên đều sẽ căm hận, hận không thể dùng thời gian nhanh nhất giết chết tất cả đám người bọn họ, trả thù cho hơn mười người nhà họ Long.
"Bản thân anh từ từ hối lỗi đi." Nếu không phải bởi vì Long Thiên ở bên cạnh anh nhiều năm, lại trung thành và tận tâm với anh, Long Duy tuyệt đối sẽ không cho phép một quả bom hẹn giờ nguy hiểm như vậy tiếp tục ở lại bên cạnh mình.
Tưởng Linh Nhi là người phụ nữ của anh, anh bắt nạt cô thế nào là chuyện của anh, anh tuyệt đối sẽ không để người đàn ông khác bắt nạt cô, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác nói cô nửa lời không đúng.
Anh chính là một người đàn ông ích kỷ như thế.
"Được." Long Thiên phải tiếp nhận, bởi vì anh không muốn rời khỏi Long Duy, ít nhất trước khi tìm được hung thủ thật sự đã hại chết cả nhà họ Long, anh tuyệt đối không thể rời đi.
...
Một mình nằm im ở trên giường bệnh, Tưởng Linh Nhi làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu có số số chấn động và hỗn loạn không ngừng xuất hiện.
Cô nằm mơ cũng không ngờ được ma quỷ mà cô sợ nhất lại là Long Duy của cô, là người đàn ông mà cô mong nhớ cả ngày lẫn đêm.
Lúc đầu khi nghe được sự thật này, trong nháy mắt đó, cô giống như bị sét đánh vậy, từ đầu đến chân đều chấn động, thật lâu tâm tình vẫn không thể nào bớt kích động.
Long Duy là người cô yêu nhất trên đời này, tên ma quỷ kia là người cô hận nhất trên đời này, nhưng số phận lại một lần nữa đùa giỡn với cô.
Số phận à số phận!
Số phận đáng chết này!
Bọn họ đúng là để mắt tới Tưởng Linh Nhi cô, cô chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ bé, chưa từng làm ra chuyện gì lớn tới mức chấn động trời đất, sao số phận lại cố chấp tới đùa giỡn với cô như vậy chứ.
Người yêu nhất biến thành người hận nhất, cô thậm chí không biết nên dùng thái độ thế nào để đối mặt với người kia.
Anh ta nói là cô hại chết hơn mười người nhà họ Long, anh ta nói cô phản bội lại tình cảm của bọn họ, anh ta nói cô là một người phụ nữ ác độc...
Cô còn không ngừng tự nhủ với mình, người này là ma quỷ không phải là Long Duy mà cô yêu, nhưng khi nghe những lời lên án của anh, cô vẫn cảm thấy khó chịu giống như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua trái tim vậy.
Đó là người cô tín nhiệm nhất và chỗ dựa của cô, là động lực lớn nhất để cô chống đỡ, sống sót, sao anh ta lại có thể không tin cô chứ?
Suy nghĩ một lát, nước mắt vô thức lại dâng lên, từng giọt nước mắt lăn ra khỏi viền mắt, nhỏ xuống vỏ gối trắng hình chữ nhật, loang ra thành từng vòng, từng vòng một.
"Long Duy... Sao anh có thể không tin em?"
Rõ ràng trước đó không lâu mới nói cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh nữa, nhưng trong lòng Tưởng Linh Nhi vẫn mong Long Duy có thể tin tưởng cô.
Bất kể anh thay đổi thế nào, bất kể anh biến thành thế nào, bất kể anh làm ra chuyện gì đáng giận đối với cô, cuối cùng anh vẫn là Long Duy của cô.
Là người cô vĩnh viễn không có cách nào quên được.
...
"Anh Liệt, Long Duy kia không phải là anh em tốt nhất của anh sao? Tại sao anh không đi khuyên anh ta?" Thấy Long Duy lại rời đi như vậy, thấy ánh mắt cô đơn của Tưởng Linh Nhi, Trần Nhạc Nhung rất đau lòng, lại tìm đến anh Liệt của cô để càu nhàu.
"Những lời anh muốn nói với cậu ấy, em đều đã nói rồi, anh còn có thể nói gì được nữa?" Quyền Nam Dương khẽ xoa đầu Trần Nhạc Nhung, ánh mắt nhìn cô nuông chiều thật giống như cả thế giới chỉ có một mình cô.
"Anh Liệt, anh đang trách em nhiều chuyện sao?" Biết rất rõ anh Liệt không phải có ý này nhưng Trần Nhạc Nhung lại vẫn giận dỗi với anh.
Bởi vì cô biết, trên thế giới này ngoại trừ người nhà yêu cô, còn có anh Liệt cũng nuông chiều cô vô điều kiện, làm cho cô có thể tùy ý ầm ĩ.
"Nhung Nhung của anh không biết đã giúp anh chuyện lớn thế nào, anh cảm ơn em còn không kịp, làm sao có thể trách em nhiều chuyện được." Ban đầu Quyền Nam Dương còn có chút tức giận vì cô nhóc này không hiểu được hậu quả nghiêm trọng của chuyện này, nhưng anh vừa nghĩ tới cô cũng không phải là người làm việc kích động, cô làm việc thì nhất định phải có nguyên nhân riêng của cô, cho nên anh tin tưởng cô.
Trải qua những chuyện vừa rồi, anh càng hiểu rõ hơn, cô nhóc này còn thông minh hơn bình thường anh nhìn thấy rất nhiều, đừng thấy cô còn nhỏ tuổi, nhưng chuyện gì cũng hiểu, chuyện không rõ thì chỉ vừa gợi ý một chút đã nhìn thấu.
Quyền Nam Dương thật muốn than thở, gen nhà tổng giám đốc Trần của Thịnh Thiên quả thật mạnh mẽ, có người ba lợi hại như vậy mới có khả năng sinh ra cô con gái ưu tú thông minh lại hiểu chuyện như vậy.
"Anh Liệt, vậy là anh đang khen em sao?" Trần Nhạc Nhung chui vào trong tay ấm áp, rắn chắc của anh, cái đầu nhỏ cọ cọ vào trước ngực anh giống như con mèo nhỏ: “Nếu là khen thì đừng chỉ có nói không, chắc hẳn phải cho chút phần thưởng thực tế mới được."
"Được." Quyền Nam Dương đáp ứng một tiếng, ngay sau đó giữ chặt gáy của cô gái, đẩy cô về phía mình, không ngừng hôn lên môi của cô, hết triền miên lại dịu dàng mời gọi cô hôn cùng với anh.
Anh Liệt xấu xa!
Trần Nhạc Nhung nắm chặt nắm đấm đánh anh vài cái. Sao anh có thể vừa liếc mắt đã nhìn thấu chút tâm tư nhỏ của cô, phần thưởng cô muốn là anh hôn cô, nhưng anh có thể đừng trực tiếp như vậy được không?
Anh trực tiếp như vậy, giống như... giống như cô là một cô gái háo sắc vậy. Thật ra cô còn là một đứa trẻ đơn thuần đến mức cái gì cũng không hiểu.
Thật lâu sau, Quyền Nam Dương mới thả cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mọng đỏ của cô và cười cực kỳ mập mờ: "Nhung Nhung của anh vẫn thỏa mãn về phần thưởng này chứ?"
"Anh Liệt, anh thật đáng ghét! Em quyết định tạm thời không để ý tới anh." Hai má Trần Nhạc Nhung ửng đỏ, trừng mắt ai oán nhìn Quyền Nam Dương.
Anh Liệt thật là xấu xa!
Anh dùng hành động thực tế bắt nạt cô là được rồi, lại còn ở trước mặt cô nói ra phần thưởng cô muốn, lẽ nào anh không biết cô cũng biết xấu hổ sao?
Hiếm khi nhìn thấy được dáng vẻ xấu hổ lại bối rối của Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương toét miệng cười sảng khoái, cười xong mới kéo đầu Trần Nhạc Nhung tới hôn sâu: "Ừ, lần này anh chỉ đơn thuần muốn hôn Nhung Nhung của anh, em đã cao hứng rồi sao?"
Cái gì vậy?
Trần Nhạc Nhung càng tức giận hơn, tức giận đến mức giơ chân đạp về phía chân anh. Nhưng khi sắp đạp phải chân anh, cô đúng lúc dừng lại.
Cô có chút không nỡ tổn thương anh Liệt, cho dù cô đạp qua, anh căn bản không cảm giác được đau đớn gì, nhưng cô vẫn luyến tiếc.
"Được rồi, em đừng tức giận, anh Liệt không trêu em nữa." Quyền Nam Dương nhìn cô thở hổn hển thì tâm tình rất tốt, trong thời gian này đây là lần đầu tiên anh cười vui vẻ như vậy.
"Anh Liệt, còn đau không?" Trần Nhạc Nhung ngược lại không tính toán chuyện hôn với anh mà chuyển đề tài hỏi vấn đề khác không liên quan.
Quyền Nam Dương sửng sốt: "Cái gì?"
Trần Nhạc Nhung giơ tay xoa mặt anh: "Vết bầm trên mặt anh còn chưa có tan, lúc đó khi bị người ta đánh chắc rất đau." Cô bĩu môi: “Về sau bất kể là ai, chỉ cần hắn dám ra tay đánh anh, anh nhất định phải trả lại. Nếu như anh lại để cho bản thân bị thương, em chắc chắn sẽ không để ý tới anh nữa."
Đương nhiên, khi Trần Nhạc Nhung nói những lời này, cô tuyệt đối không ngờ được, lần thứ hai trong đời anh Liệt cô bị thương là do ba cô đánh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]