“Hừ, vậy anh có thể đi rồi. Ở đây không hoan nghênh anh, chị Linh Nhi cũng sẽ không muốn gặp anh.” Trần Nhạc Nhung nói.
Nếu như Long Duy thực sự vì chuyện này mà không muốn gặp chị Linh Nhi, vậy thì cô sẽ cố gắng khuyên chị Linh Nhi rời xa người đàn ông này, bởi vì người đàn ông như vậy không xứng đáng với tình yêu hết lòng của một người phụ nữ.
“Vừa hay tôi cũng không muốn gặp cô ấy.”, Sau khi buông ra những lời trái với lòng, Long Duy nắm tay lại, quay người bước đi.
Nhìn anh ta đi đến cửa, nhìn thấy anh ta sắp giữ tay nắm cửa để mở cửa, Trần Nhạc Nhung thét lên: “Long Duy, anh là kẻ hèn nhát! Anh là người đàn ông vô trách nhiệm! Đồ hèn!”
Câu nói của Trần Nhạc Nhung khiến cho bước chân của Long Duy khẽ dừng lại, nhưng anh không dừng hẳn. Anh vẫn tiến về phía trước, đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa.
Trần Nhạc Nhung lại thét lên: “Một người phụ nữ yêu anh nhiều như thế, yêu anh đến nỗi nhiều lần làm trái lời bề trên, suýt chút nữa thì mất mạng rồi. Anh lại vì chuyện chị ấy bị người đàn ông khác ép buộc làm những việc chị ấy không muốn làm mà ghét bỏ và nghĩ chị ấy dơ bẩn.”
Long Duy mở miệng, chưa kịp nói thì Trần Nhạc Nhung ngắt lời anh: “Long Duy, tôi nói cho anh biết, người đàn ông như anh không nên có được tình yêu của người phụ nữ. Anh cút đi, đi càng xa càng tốt, đừng xuất hiện trước mặt Linh Nhi, như vậy sẽ không ai làm tổn thương chị ấy nữa.”
Bởi vì muốn nhanh chóng nói cho xong trước khi Long Duy đi ra ngoài, tốc độ nói của Trần Nhạc Nhung rất nhanh. Tuy nhiên, anh vẫn đọc rõ từng chữ, từng chữ từng chữ một truyền vào tai Long Duy một cách rõ ràng.
Thấy Long Duy cầm tay nắm cửa chậm chạp, Trần Nhạc Nhung dường như nhìn thấy có thể xoay chuyển, lại nói: “Anh đi đi, dù sao chị Linh Nhi cũng đã mất đi người đàn ông chị yêu nhất, chị cũng coi như là anh đã chết. Nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ khuyên nhủ chị phấn chấn lên, không nên vì một người đàn ông không xứng đáng mà đau lòng rơi lệ, bởi vì điều đó là không đáng.”
“Người phụ nữ tự cho mình là đúng, cô hiểu cái gì?” Long Duy quay lại, nhìn Trần Nhạc Nhung, lạnh lùng nói: “Cô không biết gì cả, cô lấy tư cách gì mà hét lên ở đây? Tôi không xứng đáng để cô ấy đợi tôi, vậy thì cô ấy có đáng để tôi đối xử tốt với cô ấy không?”
“Vâng! Anh nói rất đúng, tôi không biết gì cả” Trần Nhạc Nhung gật đầu thừa nhận, nhưng cô nhanh chóng chuyển đề tài câu chuyện: “Tôi không biết trong lòng anh có chị Linh Nhi hay không, nhưng tôi biết rằng trong lòng chị ấy chỉ có anh mà thôi.”
“Năm nay, anh không biết rằng chị ấy đã vì anh mà phải chịu biết bao đau khổ. Cũng trong năm nay, chị ấy bị gia đình sử dụng như một quân tốt trên bàn cờ để lợi dụng, đính hôn với anh Liệt, tất cả là vì anh, anh đều không biết. Suy cho cùng, anh mới là người không biết gì cả!”
Long Duy: “...”
Trần Nhạc Nhung: “Anh không hề biết rằng, khi anh không ở đây, chị Linh Nhi sống như một cái xác không hồn. Hừ...giờ đây anh vì chuyện chị ấy bị người khác cưỡng ép, ngay cả gặp mặt anh cũng không muốn gặp. Anh nghĩ là chị muốn bị người khác cưỡng ép sao? Chị ấy còn ghê tởm hơn anh!”
Trần Nhạc Nhung càng nói càng tức giận, cô nắm chặt tay, hận không thể dùng mấy nắm đấm, đấm chết người đàn ông hèn hạ này.
Chị Linh Nhi vì anh ta mà phải chịu biết bao đau khổ, anh ta dựa vào đâu? Anh ta lấy tư cách gì ghét bỏ chị Linh Nhi?
“Tôi không...” Long Duy trong tiềm thức muốn giải thích, nhưng anh không biết nên giải thích như thế nào.
“Anh không phải là một kẻ hèn nhát sao? Anh không phải là một người vô trách nhiệm à? Không phải anh ruồng bỏ chị ấy đúng không?” Trần Nhạc Nhung nói liền hai tiếng “không phải”, càng nói càng xúc động: “Nếu như là không phải, vậy thì anh hãy đi ôm lấy chị ấy.”
“Tôi...”: Long Duy nói xong.
Ôm cô ấy sao?
Gương mặt của anh là gương mặt Tưởng Linh Nhi không muốn nhìn thấy nhất, anh đi ôm lấy cô, không những không thể an ủi mà còn có thể khiến cho cô sợ hãi.
Trần Nhạc Nhung tức giận nói: “Tôi cái gì mà tôi? Nếu như không ghét bỏ chị ấy, vậy thì tại sao anh không đi gặp chị? Lẽ nào anh không biết rằng cái ôm của anh có tác dụng rất lớn vào lúc này sao? Đối với chị Linh Nhi, cái ôm đơn giản của anh có thể chính là cả thế giới của chị ấy.”
Cho dù những người khác có như này hay không thì Trần Nhạc Nhung không rõ. Tuy nhiên, cô biết rằng cái ôm của anh Liệt đối với cô rất quý giá trong những lúc cô hoảng sợ.
Long Duy: “...”
Long Duy không thể trả lời, không phải vì tài ăn nói của Trần Nhạc Nhung tốt, mà là vì mỗi câu cô đều nói đến cùng rồi, khiến cho anh không thể phản bác.
Anh không phải là không muốn ôm Tưởng Linh Nhi, nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra giữa hai người, sẽ không thể quay trở lại như ban đầu được nữa.
Mấy chục mạng người nhà họ Long là những rào cản mà anh không thể vượt qua. Những chuyện xảy ra ở Vụ Sơn những ngày qua cũng sẽ là những rào cản mà Tưởng Linh Nhi không thể vượt qua được.
Hai người họ có hai rào cản chắn ngang trước mặt không thể vượt qua, cho nên họ đã được định trước rằng không thể quay lại.
“Anh không nói gì tức là anh đã ngầm thừa nhận rồi?” Trần Nhạc Nhung cắn môi, đột nhiên có chút đau buồn trong giọng nói của cô.
Không biết rằng tại sao rõ ràng là chuyện này không hề liên quan gì đến cô, nhưng cô lại buồn đến mức muốn khóc, nó nghẹn lại trong tim cô, không thể nói ra, không thể thoải mái, vui vẻ.
“Cô nói như thế nào cũng được.” Duyên phận kiếp này đã tận, cho dù nói thế nào đi chăng nữa cũng là nhiều, vì thế mà anh không muốn nói gì thêm nữa.
Trần Nhạc Nhung lắc đầu, tỏ ý không hiểu: “Long Duy, tại sao? Rõ ràng là anh thích chị ấy, tại sao anh lại không muốn cho nhau cơ hội?”
Ngay cả cô cũng thấy rằng trong trái tim của Long Duy có Tưởng Linh Nhi. Trần Nhạc Nhung không hiểu tại sao anh ta lại không muốn cho hai người một cơ hội. Lẽ nào cơ thể của người phụ nữ chỉ được thuộc về một mình anh ta? Điều này thực sự quan trọng đến vậy sao?
“Hừ...” Long Duy cười nhạt, không có ý định giải thích, bàn tay to lớn xoay vặn lấy tay nắm cửa và mở cửa ra.
Cánh cửa mở ra, bên ngoài cửa là một người phụ nữ, người phụ nữ mà anh vừa yêu vừa hận.
Cô đứng ngoài cửa, đứng trước mặt anh, sắc mặt nhợt nhạt nhìn anh như một người xa lạ.
“...”
Long Duy mở miệng, nhưng vì quá căng thẳng, anh không nói được một lời nào, đầu óc mơ hồ không biết phải nói gì.
Bốp….
Âm thanh của bàn tay tát lên mặt vang lên trong hành lang yên tĩnh, thậm chí người ta có thể nghe thấy được âm thanh vọng lại, có thể thấy rằng cái tát này rất mạnh.
Người tát là Tưởng Linh Nhi, người bị tát là Long Duy. Lẽ ra mà nói thì với bản lĩnh của anh thì anh có thể tránh được cái tát này.
Tuy nhiên, anh lại không trốn tránh. Có lẽ không phải là không trốn tránh, mà là anh không thể ngờ rằng khi mở cửa ra, Tưởng Linh Nhi đang lặng lẽ đứng nhìn anh ở cửa. Anh ngạc nhiên đến nỗi quên không né tránh cái tát của cô.
“Tôi hận anh!” Ba tiếng lạnh lùng chầm chậm được phát ra từ đôi môi trắng nhợt của Tưởng Linh Nhi.
Trái tim của Long Duy thắt lại.
Rõ ràng biết rằng cô sau khi biết được sự thật sẽ hận anh, nhưng khi trực tiếp nghe cô nói ra những lời này, trái tim anh thắt lại đau đớn.
Trong tiềm thức của mình, anh muốn đưa tay ra giữ lấy cô, nhưng chưa kịp đưa tay lên thì lại nhìn thấy cô cười, cười trong nước mắt, ánh mắt rất cự tuyệt: “Tôi mãi mãi, mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh!”
Long Duy của cô đã chết từ một năm trước rồi.
Đó là những ký ức tốt đẹp, Long Duy mà cô yêu mãi mãi sống trong trái tim cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]