Đi chỗ nào cũng được?
Long Thiên cảm thấy ông chủ nhà mình nhất định là đang đùa giỡn trêu chọc mình.
Chưa kể thế giới này lớn thế nào, chỉ là Lâm Hải Thành này cũng đủ cho bọn họ di chuyển một ngày rồi.
Bảo anh ta đi chỗ nào, anh ta cũng không biết rốt cuộc là phải đi chỗ nào.
Anh ta lặng lẽ nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu một chút, thấy ánh mắt ông chủ vẫn đang lẳng lặng nhìn về một nơi xa, cũng không khó để anh ta phát hiện ra sự cô đơn từ trong ánh mắt ông chủ.
Trong phút chốc, Long Thiên liền hiểu ra, ông chủ của bọn họ là sợ hãi nhìn thấy cô chủ nhà họ Tưởng, sợ hãi dùng thân phận Long Duy đi gặp cô ta.
Long Duy ở bãi đỗ xe do dự lâu như vậy, suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng vẫn là không lấy nổi dũng khí đi gặp Tưởng Linh Nhi.
So với Tưởng Linh Nhi phản bội, anh ta càng thêm sợ hãi Tưởng Linh Nhi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt cô ấy như vậy đối với anh ta mà nói so với vạn mũi tên xuyên tim còn tàn nhẫn hơn.
Anh ta sợ hãi, cho nên vội vàng chật vật chạy trốn như vậy, muốn chạy đến một chỗ trốn đi, giả vờ như anh ta vẫn là người đàn ông cô ấy yêu nhất kia.
Con người, chính là loài động vật kỳ quái như thế, rõ ràng là yêu nhưng lại muốn làm tổn thương lẫn nhau; rõ ràng là yêu, nhưng lại sợ yêu, sợ sẽ bị tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396158/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.