“Trần Nhạc Nhung!” Long Duy lại một lần nữa nhớ kỹ cái tên Trần Nhạc Nhung này, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên cặp văn kiện một cách có tiết tấu: “Quyền Nam Dương làm sao nỡ để người con gái anh coi trọng không gì sánh bằng bị cuốn vào vụ phong ba Tưởng Linh Nhi giết người được?”
Long Thiên cung kính trả lời: “Trên mạng chỉ có duy nhất một bức ảnh, sau đó cũng không có ai tra ra được chút tin tức gì về người con gái này. Bởi vậy chúng ta có thể nhìn ra được, ngài Tổng thống thực sự rất bảo vệ cô ấy.”
“Thời gian này, Quyền Nam Dương thật sự không cho người đi tìm Tưởng Linh Nhi?” Đã một tháng trôi qua rồi Long Duy vẫn có chút không tin, Quyền Nam Dương lại bàng quan trước chuyện Tưởng Linh Nhi mất tích như vậy.
Long Thiên trả lời: “Cậu chủ nhờ cậu Mạc chuyển lời đến ngài Tổng thống nên có lẽ ngài ấy đã biết cô Tưởng ở chỗ cậu, vì vậy thật sự không cho người đi tìm.”
Long Duy lại nói: “Quyền Nam Dương xuất ngoại thăm viếng trở về chưa?”
Long Thiên nói: “Chiều nay sẽ về.”
Long Duy nghiêng đầu nhìn thoáng qua lịch bàn trên mặt bàn: “Còn nửa tháng nữa là đến hai mươi tháng mười một rồi, xem ra đã đến lúc tôi phải đi gặp cậu ấy rồi.”
Long Thiên có hơi lo lắng, vốn dĩ không muốn nói nhưng lại không thể không nói: “Cậu chủ, có vài chuyện còn chưa rõ ràng, chúng ta có nên trì hoãn lại không? Lỡ như đây là cái bẫy ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396112/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.