Bóng tối, là nỗi ám ảnh mười mấy năm nay Nhạc Nhung không thể quên được.
Những năm nay Trần Việt vì chữa lành nỗi ám ảnh tâm lý của Nhạc Nhung, mà đã tìm không biết bao nhiêu bác sĩ đến trị liệu, nhưng đều không có chút hiệu quả nào.
Thế nên, đây chính là điểm yếu của Trần Nhạc Nhung, những người muốn đối phó với cô, chỉ cần dùng cách này, cô sẽ mất hoàn toàn khả năng kháng cự.
Nhưng rất ít ai biết được điều này, trừ người nhà cô và anh Liệt, hầu như chưa một người ngoài nào biết cả.
Vậy ai lại dùng cách đánh vào nhược điểm này của cô để bắt cô chứ?
Tất nhiên, lúc này Trần Nhạc Nhung không có lí trí nào để nghĩ.
Cho dù Thường Lịch đã mở đèn pin, chiếu sáng một vùng xung quanh cô, cô vẫn chìm trong bóng đêm không thể thoát ra được.
“Cô chủ…” Thường Lịch thử gọi một tiếng.
Trần Nhạc Nhung không nghe thấy, không nghe được gì cả, cô chỉ cảm nhận được bóng đêm, giống như một hòn đá to đè cô không thể động đậy được.
Cô muốn thoát ra, nhưng dường như có một bàn tay trong bóng đêm bóp nghẹn cổ họng cô, không thể làm gì được.
Cô chỉ vừa bước ra, đã bị những bàn tay khỏe bắt lại, những người đó thô lô vứt cô xuống đáy một cái thùng, rồi đậy nắp hố lại.
“Đánh chết con nhóc này cho tao, khiến Trần Việt phải trả giá cho sự ngông cuồng của hắn!”
“Lắc thùng lên, để đến lúc Trần Việt đến, sẽ phải đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396064/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.