“Anh là ai? Anh muốn làm gì?” Người đàn ông trước mặt đã làm cho Trần Nhạc Nhung cảm nhận được sự nguy hiểm, cô theo bản năng bước lên phía trước chắn trước mặt Quyền Nam Dương, muốn bảo vệ anh.
Quyền Nam Dương kéo Trần Nhạc Nhung ra phía sau che chở cho cô, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đàn ông kia: “Là anh.”
“Là tôi.” Người đàn ông kia nhìn như đang cười, thế nhưng lại làm cho người khác không cảm nhận được ý cười của anh ta: “Ngài Tổng thống đã lâu không gặp, có phải rất nhớ tôi hay không?”
Quyền Nam Dương đột nhiên cười lên nói: “Đương nhiên là nhớ rồi! Sao tôi có thể không nhớ chứ, ba năm qua tôi vẫn luôn nhớ đến anh. Trong ba năm qua, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ làm thế nào để trói anh về.”
Dưới ánh trăng, con ngươi màu xanh của người đàn ông kia càng lạnh lùng tà mị hơn: “Hóa ra anh vẫn luôn nhớ đến tôi. Nếu tôi sớm biết, tôi đã không lẩn trốn không gặp mặt anh.”
Dưới ánh trăng, ánh mắt của Quyền Nam Dương lạnh như một tảng băng nhìn chằm chằm người đàn ông kia, từ từ mở miệng: “Ngày hôm nay anh dám đến gặp tôi rồi?”
Người đàn ông tà mị cười nói: “Còn không phải vì tôi lo lắng anh có người tình bé nhỏ sẽ quên tôi sao, vì vậy tôi không thể không đến đây.”
Dưới ánh trăng, hai người bọn họ một đen một trắng, miệng nói những lời tốt đẹp, thế nhưng trong ánh mắt lại mang theo mùi thuốc súng, giống như bất cứ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396046/chuong-798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.