“Thế nên anh Liệt là đặc biệt vì Nhung Nhung học nấu ăn sao?” Nghĩ đến anh Liệt học nấu ăn là vì mình, Trần Nhạc Nhung cười đến mức lông mày cong lại, chỉ cảm thấy những vết bỏng trên tay không còn đau nữa.
“An không muốn để mình bị đói.” Quyền Nam dương bê đồ ăn đặt lên bàn, múc một bát canh cho Trần Nhạc Nhung: “Trước tiên uống một bát.”
“Anh Liệt, anh thật là nhỏ nhen!” Rõ ràng là vì cô mới học, tại sao lại không chịu thừa nhận, thừa nhận rồi sẽ mất một miếng thịt sao?
“Anh sao lại nhỏ nhen rồi?”
“Anh đừng có quên, đàn ông khẩu thị tâm phi một chút cũng không đáng yêu.”
“Đương nhiên, càng quan trọng là không muốn Nhung Nhung của chúng ta đói rồi.” Quyền Nam Dương cười, dịu dàng nói.
“Nói như vậy mới đúng a.”
“Ừm, vậy còn không uống?”
Cô nhóc này có lúc quả thật rất ngốc, vì làm một bữa cơm cho anh ăn, lại để mình đói òng ọc cũng không biết tìm chút đồ ăn nhét bụng.
Nghĩ đến cô từ nhỏ đến lớn được mọi người chăm sóc, có lúc nào phải chịu khổ cực như hôm nay.
Tất cả những điều này, cô đều là vì anh.
Vào lúc này, trong lòng Quyền Nam Dương âm thầm quyết định, sau này anh sẽ không để cô nhóc này chịu một chút khổ cực nào.
Trần Nhạc Nhung bê bát canh uống một ngụm nhỏ, cẩn thận thưởng thức, cảm thấy mùi vị không tệ, lại uống thêm một ngụm lớn, cuối cùng đưa ra kết luận: “Anh Liệt, canh anh làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2395997/chuong-774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.