Chương trước
Chương sau
Leng keng….

Đang nghĩ tới cái tên Trần Dận Trạch kia, thì tiếng chuông cửa vang lên, Trần Nhạc Nhung theo bản năng nhìn ra chỗ tiếng chuông vang lên thì thấy Trần Dận Trạch đang đứng ngoài cửa.

Anh mặc tây trang, đi giày da, ăn mặc vô cùng chỉnh tề, tóc cũng cắt ngắn gọn gàng, dáng vẻ của anh vô cùng thành công trong việc khiến mọi người cảm thấy anh là người buôn bán, nhưng Trần Nhạc Nhung cảm thấy anh đang giả vờ.

Leng keng….

Trần Nhạc Nhung không ra cửa, Trần Dận Trạch tiếp tục ấn chuông cửa, Trần Nhạc Nhung bịt tai lại, coi như không nghe được gì.

Nhưng Trần Dận Trạch không dễ dàng bỏ qua như vậy, ấn chuống cửa, cô không ra, anh đập cửa: “Trần Nhạc Nhung, anh biết em tỉnh, mở cửa!”

Người này rốt cuộc làm sao vậy?

Trần Nhạc Nhung rất không tình nguyện mở cửa ra, bất mãn nói: “Sáng sớm đã ấn chuông, không để người ta ngủ sao?”

“Anh cho người chuẩn bị bữa sáng, cũng chuẩn bị một phần cho em.” Trần Dận Trạch cầm túi tiện lợi trong tay đưa cho cô: “Không thể không ăn bữa sáng, đối với thân thể không tốt.”

Anh có ý tốt đưa bữa sáng cho cô, cô lại vừa mở cửa đã mắng anh…. Trần Nhạc Nhung có chút bối rối, nhưng lại ngại nhận sai trước mặt Trần Dận Trạch, cho nên cũng không nhận túi tiện lợi: “Tôi sẽ tự làm bữa sáng, không cần phiền anh.”

“Em làm bữa sáng?” Trần Dận Trạch ghét bỏ nhỉu mày, lại nói: “Em đang muốn làm nổ tung chỗ này?”

Sống với cô mười bốn năm, cô am hiểu cái gì, không biết làm chuyện gì, làm anh trai cô anh hiểu rõ.

“Trần Dật Trạch, anh có thể nói tiếng người tốt một chút sao?” Nhìn đi nhìn đi, cô không muốn cãi nhau với anh, anh lại muốn cô tức giận.

“Cầm bữa sáng, ăn no xong muốn làm gì thì làm, không ai cản em.” Trần Dật Trạch nhét gói to vào tay cô, xoay người bước đi.

“Trần Dật Trạch, anh cho rằng anh làm như vậy tôi sẽ tha thứ cho anh việc anh đốt ảnh anh Liệt sao? Anh đừng có mơ, tôi sẽ không tha thứ, cho nên từ nay về sau đừng có làm mấy chuyện vô dụng như vậy nữa.” Cô không cần anh đối tốt với cô, không muốn thiếu nợ anh.

Mọi người thường nói, thiếu nợ thì trả tiền, nhưng thiếu nhân tình, cả đời không trả hết, nếu biết Trần Dận Trạch có tâm tư khác với cô, cô sẽ không thể để anh cảm thấy có hy vọng, muốn anh hiểu rõ trong lòng cô chỉ có một mình anh Liệt.

Trần Dận Trạch từng bước rời đi, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô cười khẽ: “Trần Nhạc Nhung, rốt cuộc tự tin của em đến từ đâu vậy? Anh nói cho em biết, nếu em không phải con gái của ba mẹ, em nghĩ anh sẽ đối tốt với em?”

“Tôi… Anh là con của ba mẹ, nếu anh muốn hiếu thuận với ba mẹ như anh nói, thì hiếu thuận với họ cho tốt là được rồi, tôi không cần anh chăm sóc.”

“Vậy ý của em là không muốn anh chăm sóc co em, mà muốn ba mẹ bay mười mấy tiếng đồng hồ qua đây chăm sóc em?”

“Anh nói bậy!”

“Trần Nhạc Nhung, chính em nói em đã trưởng thành, vậy thì suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo một chút, đừng tưởng chỉ có anh Liệt mới là toàn bộ thế giới của em.”

“Nói cho cùng, anh nhìn tôi với anh Liệt ở cùng một chỗ không thuận mắt.” Cô chỉ biết, lúc anh đốt ảnh chụp anh Liệt, bức ảnh duy nhất anh Liệt để lại, cô đã biết.

“Anh không chỉ nhìn anh ta không thuận mắt, anh càng muốn giết anh ta.” Trần Dận Trạch không che giấu chút nào, cắn chặt răng, hung hang nói.

Nếu có thể, nếu có cơ hội, anh nhất định nhốt Quyền Nam Dương vào nơi vạn kiếp bất phục, khiến người đàn ông kia vĩnh viễn không trở mình được.

“Anh….”

“Anh đi làm.” Trong chớp mắt, Trần Dận Trạch khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói một câu rồi bước đi.

Trần Nhạc Nhung cầm túi tiện lợi đứng ngây ngốc ở cửa, nhìn Trần Dận Trạch bước vào thang máy, mới hồi phục tinh thần, biểu cảm vừa nãy của người đàn ông này cực kỳ đáng sợ.

Sau khi nghĩ lại, Trần Nhạc Nhung đột nhiên run lên, thiếu chút nữa làm rơi túi tiện lợi xuống đất.

Nhìn túi tiện lợi, cô mở ra nhìn, làm dựa trên khẩu vị ưa thích của cô, không thể không nói, thật ra Trần Dận Trạch là một anh trai tốt, nếu như anh không có ý khác với cô.

Ăn xong bữa sang, Trần Nhạc Nhung ra cửa, nếu muốn giúp anh Liệt, cô cần phải quen biết chỗ này, hiểu biết người dân nước này cũng như ý tưởng và cách nhìn của họ.

Phải làm việc này, cũng không thể giống như con ruồi con bọ, phải tìm người quen thuộc nơi này giới thiệu, cho nên Lâm Thiến Thiến là lựa chọn tốt nhất.

Vài ngày không thấy Trần Nhạc Nhung, Lâm Thiến Thiến hưng phấn hoa tay múa chân: “Nhạc Nhung, có thể thấy cậu ở thành phố Lâm Hải thật là tốt.”

“Thiến Thiến, hôm nay cậu dẫn mình ra ngoài đi dạo một chút đi.”

“Được. Cậu muốn đi đâu, mình đảm bảo dẫn cậu đi tham quan thật vui vẻ.”

“Mình muốn đi xem mấy khu dân cư bình thường ở đây một chút, cảm nhận cuộc sống của bọn họ.” Bước đầu tiên, để giúp đỡ anh Liệt cần phải hiểu biết dân tình cơ bản.

“Nhạc Nhung, cậu không sao chứ? Hay là phiền muộn cuộc sống Đại tiểu thư, nên muốn đổi cách sống một chút?” Lầm Thiến Thiến lộ vẻ không hiểu suy nghĩ của Trần Nhạc Nhung.

“Cứ cho là như vậy đi.” Trần Nhạc Nhung cũng không muốn giải thích gì nhiều, cũng không thể giải thích thêm cho Lâm Thiến Thiến.

“Được rồi, vậy mình đưa cậu tùy tiện đi một chút đi.” Tuy Lâm Thiến Thiến không hiểu tại sao Trần Nhạc Nhung lại làm như vậy, nhưng vẫn dẫn cô đến khu bình dân ở thành phố Lâm Hải.

Khu bình dân, nơi ở như tên, chính là nơi ở của người bình thường, bọn họ chiếm đa số tổng dân cư của quốc gia, bọn họ đối với Tổng thống vô cùng hài lòng, có thể nâng cao địa vị Tổng thống trong lòng nhân dân, sẽ giúp anh Liệt củng cố vị trí Tổng thống của mình.

Nhưng thật trùng hợp, bọn họ ở đây lại gặp được một người, người bọn họ biết nhưng không nhất định phải quen… vị hôn thê của Tổng thống Tưởng Linh Nhi.

Trần Nhạc Nhung trăm triệu lần không ngờ được sẽ gặp Tưởng Linh Nhu ở đây, vị hôn thê trên danh nghĩa của anh Liệt, trong khoảng thời gian ngắn, ca ba người đều ngây ngẩn.

“Chị Linh Nhi?” Lâm Thiến Thiến cũng không quá tin vào thứ mình nhìn thấy, thử gọi cô gái ăn mặc bình thường trước mắt, nhưng phong thái vẫn thanh cao như vậy.

Nghe tiếng gọi, cô gái đang nói chuyện với dân thường bèn quay đầu lại, vừa liếc nhìn đã thấy Lâm Thiến Thiến và người đứng cạnh, Trần Nhạc Nhung.

Khi thấy Trần Nhạc Nhung, Tưởng Linh Nhi thầm run rẩy, không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với cô bé này.

Cô ta vừa nhìn đã có thể nhận ra cô nhóc này, vì đó là người mà Quyền Nam Dương vẫn luôn nhớ mong trong lòng.

Rất nhiều năm trước đây, cô ta đã biết đến sự tồn tại của cô nhóc này, chỉ không ngờ các cô sẽ gặp nhau lần đầu tiên qua loại phương pháp này.

Lúc cô ta đánh giá Trần Nhạc Nhung thì Trần Nhạc Nhung cũng đang đánh giá lại.

Tưởng Linh Nhi thoạt trông còn đẹp hơn trên TV hơn, chỉ cần cô ta đứng đó là có thể tạo ra cảnh tượng đẹp đẽ rồi.

Trần Nhạc Nhung thấy cô gái như vậy làm bạn bên cạnh anh Liệt, cũng xứng với danh hiệu phu nhân Tổng thống.

Nghĩ vậy, lòng cô hơi chua xót. Cô gái xinh đẹp đứng trước mắt mình, cười tủm tỉm nhìn các cô, mà sau lưng lại cướp vị hôn phu của cô, thật là...

Thiến Thiến, sao em lại đến đây?” Tưởng Linh Nhi lại nhìn Trần Nhạc Nhung, dịu dàng nói, “Thiến Thiến, đây là bạn em à?”

Vì bên ngoài Tưởng Linh Nhi cũng không quen biết Trần Nhạc Nhung, nên chắc chắn phải để Lâm Thiến Thiến giới thiệu.

Đúng vậy, chị Linh Nhi, đây là bạn em, Trần Nhạc Nhung đến thành phố Lâm Hải tìm em chơi.” Lâm Thiến Thiến lại nhìn về phía Trần Nhạc Nhung, “Nhạc Nhung, đây là vị hôn thê của ngài Tổng thống, trước kia bọn mình cũng trông từ xa rồi, chị ấy cũng từng xuất hiện trên TV, chắc cậu nhận ra chứ.”

Chào cô Tưởng! Tôi là bạn của Thiến Thiến, Trần Nhạc Nhung!” Trần Nhạc Nhung cười, phóng khoáng thoải mái tự giới thiệu.

Trước mặt người ngoài, đặc biệt là trước khi anh Liệt lập gia đình, Trần Nhạc Nhung cố hết sức khiến mình phóng khoáng một chút, thầm so cao thấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.