"Tôi là đau răng!" Quyền Nam Dương mạnh miệng, dù thế nào cũng không muốn nhận vết thương bị đau Ở trước mặt cô nhóc này.
"Ngài tổng thống, răng của ngài mọc ở trên đầu vai sao? Hay ngài nghĩ rằng tôi mới bốn tuổi, ngài nói gì thì tôi cũng sẽ tin tưởng à?" Người đàn ông này có thể đừng ấu trí như vậy được không? Anh thật sự tưởng cô vẫn là đứa trẻ năm đó sao?
Hơn nữa, cho dù năm đó cô còn rất nhỏ nhưng cô vẫn rất thông minh, không phải người bình thường nào cũng có thể lừa được cô đâu.
Quyền Nam Dương: "..."
Sao đầu óc của cô nhóc này lại xoay chuyển nhanh như vậy?
Thấy anh không phản đối, Trần Nhạc Nhung vô thức nhẹ tay, cầm nhíp kẹp bông chấm thuốc sát trùng để lau vết thương cho anh: "Ngài tổng thống, ngài có người quan tâm không?"
"Có." Đương nhiên là có rồi, người kia đang ở rất gần, rất gần anh nhưng bây giờ anh lại không thể ôm cô vào trong lòng, không thể nói cho cô biết cô chính là người anh quan tâm.
Cô cẩn thận lau vết thương cho anh xong lại bôi thuốc cầm máu lên cho anh: "Vậy khi ngài bị thương nặng như vậy mà còn muốn kiên trì làm việc, ngài có nghĩ tới người ngài quan tâm biết sẽ như thế nào không?"
"Tôi..." Lúc đó anh quả thật không suy nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ nghĩ đến muốn cùng mọi người nghĩ ra cách tốt nhất để giải cứu cho người đang gặp nguy hiểm, chưa từng nghĩ qua cô biết được sẽ như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2395895/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.