Chương trước
Chương sau
"Vậy tối nay chúng ta đi cùng anh ấy." Trần Nhạc Nhung không hỏi được tin tức từ chỗ Lâm Thiến Thiến, nên chỉ có thể nghĩ cách moi ra chút manh mối từ trong miệng Quyền Đông Minh.

"Nhạc Nhung, không phải cậu tưởng anh ấy cũng là anh Liệt của cậu đấy chứ?" Lâm Thiến Thiến bình thường hồ đồ, nhưng câu nói này của cô rất chính xác.

"Cậu không cần hỏi nhiều, cứ làm như tớ bảo là được." Không biết có phải vì lúc trước bị Quyền Nam Dương không thừa nhận hay không, trong lòng Trần Nhạc Nhung có khúc mắc, cô cảm thấy anh Liệt thương cô như vậy, thế nào cô cũng không nên nhận lầm người.

Nếu Quyền Đông Minh mới là anh Liệt của cô, nhưng cô lại nhận nhầm Quyền Nam Dương thành anh Liệt, thì sau khi anh Liệt biết chắc chắn sẽ buồn.

Cô không muốn anh Liệt buồn, nên cô không hề nhắc tới việc mình nhận nhầm người, đồng thời cũng không hi vọng Lâm Thiến Thiến nhắc đến.

Qua nhiều năm như vậy, Trần Nhạc Nhung muốn dùng dáng vẻ tốt nhất của mình xuất hiện bên cạnh anh Liệt, nhào vào ngực anh, nói cho anh biết cô rất nhớ anh.

"Thiến Thiến, ở đây đông người, tối nay hai người đi cùng tôi, nhớ không được chạy lung tung." Quyền Đông Minh chủ động tìm tới các cô, giọng điệu hết sức nghiêm túc, giống như anh trai.

"Cảm ơn anh Đông Minh." Lâm Thiến Thiến đang lo không nghĩ ra cách tiếp cận anh Đông Minh, lúc này anh lại tự mình đưa tới cửa.

Thật kỳ lạ, trước kia những người anh này gặp cô nhiều nhất là chào hỏi một tiếng, nhưng mấy ngày nay đều rất nhiệt tình với cô.

Ngài tổng thống của bọn họ anh Nam Dương như thế, anh Đông Minh này cũng như thế, rốt cuộc họ làm sao vậy?

Tại sao tất cả đều đối xử tốt với cô chứ?

Cảm giác bỗng nhiên được người nâng niu ở trong lòng bàn tay, khiến người ta lảo đảo muốn ngã đấy.

"Anh Đông Minh, anh chờ một chút." Lâm Thiến Thiến kéo Trần Nhạc Nhung đi đến chỗ khuất không người, rồi lấy điện thoại di động ra mở máy ảnh, bật camera trước, ngắm nghĩa: "Nhạc Nhung, cậu nhìn xem có phải hai ngày nay tớ có gì thay đổi hay không? Là trở nên xinh đẹp hay là thông minh hơn nhỉ?"

Lúc này, trong đầu Trần Nhạc Nhung toàn nghĩ đến người đàn ông tên Quyền Đông Minh, cô không hề nhìn Lâm Thiến Thiến, nói bừa: "Má phải của cậu có một cái mụn thanh xuân lớn, chứng tỏ đúng là cậu đã trưởng thành rồi."

Lâm Thiến Thiến rất nghi hoặc: "Đúng vậy, tớ lớn lên không xinh đẹp, còn rất nhiều mụn, nhưng tại sao bọn Đông Minh lại đột nhiên tốt với tớ như vậy chứ? Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng dịu dàng hơn ngày thường."

Trần Nhạc Nhung lập tức bắt được điểm mấu chốt, kích động túm lấy quần áo Lâm Thiến Thiến: "Thiến Thiến, ý của cậu là nói trước kia quan hệ giữa cậu và Quyền Đông Minh cũng không tốt lắm phải không? Chỉ hôm nay mới đột nhiên đối xử tốt với cậu?"

Lâm Thiến Thiến dùng sức gật đầu: "Trước kia, khi tớ chào hỏi anh ấy, nhiều nhất là anh ấy gật đầu, đâu có như hôm nay dịu dàng nhiệt tình như vậy, còn để chúng ta đi theo."

Nói đến đây, rốt cuộc cái đầu hồ đồ của Lâm Thiến Thiến đã nghĩ đến nhân vật mấu chốt, cô trừng to mắt nhìn Trần Nhạc Nhung: "Nhạc Nhung, không phải vì cậu đấy chứ. Trước kia họ đối với tớ chỉ chào hỏi lấy lệ, đó là bởi vì bên cạnh tớ không có cậu."

Nghe thấy lời này của Lâm Thiến Thiến, Trần Nhạc Nhung lại ngẩng đầu nhìn Quyền Đông Minh cách đó không xa, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt cô và anh vừa vặn giao nhau trên không trung.

Thấy cô nhìn tới, anh cũng không dời mắt, mà thoải mái gật đầu với cô, mỉm cười hết sức lịch sự.

Trần Nhạc Nhung cũng gật đầu, mỉm cười với anh, nhưng nụ cười của hoảng loạn so với anh rất nhiều.

"Nhạc Nhung, tớ hiểu rồi." Lâm Thiến Thiến há to miệng, dáng vẻ bừng tỉnh: "Nhạc Nhung, không phải anh ấy tốt với tớ, mà là muốn nịnh bợ cậu thôi."

"Thiến Thiến, cậu đừng nói linh tinh." Không cho Lâm Thiến Thiến nói, nhưng Trần Nhạc Nhung cũng nghĩ như vậy.

Nếu người này là anh Liệt của cô, vậy có thể sự khác thường hôm nay của anh là vì cô.

Quyền Đông Minh có tô - tem, gọi cô Nhung Nhung, khi nói đến việc mấy năm trước, anh còn đặc biệt quan tâm cô... từng manh mối, đều chỉ rõ Quyền Đông Minh là anh Liệt của cô.

Trần Nhạc Nhung hồ đồ rồi, cô cảm thấy hỗn loạn, bối rối... Không được, không được, cô phải từ từ xử lý thật tốt, lần này dù thế nào cũng không thể để xảy ra sai sót nữa.

"Đông Minh, cậu đến rồi." Bùi Huyên Trí, chủ bữa tiệc tối nay ra sân, đương nhiên muốn nghênh đón khách mời quan trọng nhất trong danh sách của anh ta.

"Ừ, đến rồi." Quyền Đông Minh đập một đập vào vai Bùi Huyên Trí: "Nếu không tới tham gia bữa tiệc của cậu Bùi thì sẽ hối hận cả đời. Bữa tiệc thần bí như vậy, sao tôi có thể không tới chứ."

"Chà, đây không phải Thiến Thiến của nhà họ Lâm sao?" Hình như vừa nhìn thấy Lâm Thiến Thiến, Bùi Huyên Trí kinh ngạc: "Thiến Thiến, anh trai cô không cho cô tham gia loại tiệc này, sao cô lại tới đây chứ?"

Người như Bùi Huyên Trí đi theo Quyền Nam Dương trải qua bao sóng to gió lớn, việc anh ta nhìn thấy còn nhiều hơn Lâm Thiến Thiến ăn cơm.

Những cô bé như Lâm Thiến Thiến đến tham gia bữa tiệc cũng không có gì kỳ lạ, trẻ con ấy mà, đều có lòng chống đối. Anh càng không cho cô làm cái gì, cô sẽ càng muốn làm cho anh xem.

Anh ta kinh ngạc, chẳng qua chỉ là diễn cho các cô xem mà thôi, về phần con cá có cắn câu hay không, sẽ nhanh chóng biết rõ.

Lâm Thiến Thiến lần nữa trở thành "tiêu điểm", theo thói quen nhấc tay vò đầu: "Chú Huyên Trí, cháu..."

"Ngừng ngừng ngừng... cô vừa mới gọi tôi là cái gì?" Bùi Huyên Trí kịp thời kêu dừng: "Sao cô gọi bọn Đông Minh là anh mà lại gọi tôi là chú? Tôi cũng chỉ lớn hơn họ mười mấy tuổi mà thôi, sao gọi tôi già như vậy?"

Chẳng lẽ chưa từng nghe, chỉ cần một người chưa kết hôn, dù tuổi lớn bao nhiêu, cô nhìn thấy họ đều phải gọi là anh, chị.

Đời này, rốt cuộc anh ta vẫn chưa gặp được người muốn kết hôn, vậy thì để nhóm đàn em này bồi tiếp anh ta đi.

"Anh cháu cũng bảo gọi chú là chú..." Lâm Thiến Thiến thật thà, thật thà đến mức làm cho người ta muốn đánh cô, xưng hô thôi mà, sao lại không thể linh hoạt chứ?

Bùi Huyên Trí thật muốn đá một đá đạp cô bé thật thà ngốc nghếch này ra ngoài, nhưng hôm nay thôi bỏ đi, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Sau khi Bùi Huyên Trí gia nhập, Trần Nhạc Nhung không nói thêm câu nào, toàn bộ suy nghĩ của cô đều trên người Bùi Huyên Trí.

Trong trí nhớ của cô, cô chưa từng gặp cậu Bùi này. Nhưng tại sao lúc nhìn thấy cậu Bùi, cô lại cảm thấy quen mặt, giống như đã gặp anh ta ở đâu rồi.

Cô bé Trần Nhạc Nhung nhìn anh ta chằm chằm dò xét, anh ta cũng nhìn cô, mục đích của anh ta là muốn cô tìm thấy chút cảm giác quen thuộc trên mặt mình.

Một lúc sau, anh cảm thấy vậy là đủ rồi, hỏi: "Cô Trần, cô nhìn tôi làm gì?"

Trần Nhạc Nhung trực tiếp hỏi: "Cậu Bùi, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi hay không?"

Cậu Bùi mỉm cười, thở dài một tiếng: "Có lẽ đã từng gặp. Có thể đã từng gặp rất nhiều năm trước, nhưng vì quá lâu rồi nên không nhớ rõ lắm."

Lời này của Bùi Huyên Trí người khác nghe vào là phủ nhận, nhưng Trần Nhạc Nhung nghe vào lại không phải, cô còn cảm thấy lời của anh ta có hàm ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.