Liệt vừa mới ngồi xuống, tiểu Nhung Nhung nhảy lên, lao tới phía cậu, nhào vào lòng Liệt vui vẻ lăn qua lăn lại, thể hiện sự dễ thương: "Anh Liệt, Nhung Nhung thích nhất anh a~."
"Ồ?" Liệt khẽ mỉm cười, bóp nhẹ chóp mũi nhỏ xinh của cô bé, nói: "Vậy so với ba của Nhung Nhung, Nhung Nhung thích ai hơn?"
"Ba và anh Liệt, Nhung Nhung thích như nhau." Trẻ con sẽ không nói dối, cô bé nói thích như nhau, như vậy ở trong lòng cô bé, anh Liệt cũng quan trọng giống như ba.
Nghe được câu trả lời này của tiểu Nhung Nhung, trái tim anh Liệt cũng sắp tan chảy, cô nhóc khiến người khác yêu mến như vậy, cậu làm sao nỡ rời bỏ đây.
Liệt ôm cô bé, còn nói: "Nhung Nhung không phải nói muốn khiêu vũ cho anh Liệt xem hay sao?"
Tiểu Nhung Nhung dùng sức gật đầu, lại dùng lực ở trước ngực anh Liệt cọ nhẹ hai cái: "Nhung Nhung học khiêu vũ, chính là muốn nhảy cho anh Liệt xem."
"Nhung Nhung học khiêu vũ, là vì nhảy cho anh Liệt xem?" Liệt cực kỳ kinh ngạc, nhóc này, luôn mang lại cho cậu những trải nghiệm đáng kinh ngạc.
"Vâng." Tiểu Nhung Nhung bò dậy khỏi lòng anh Liệt: "Anh Liệt, anh xem, bây giờ Nhung Nhung sẽ nhảy cho anh xem."
"Vậy anh Liệt sẽ chờ xem." Liệt nhìn tiểu Nhung Nhung, thái độ của cậu nghiêm túc giống như đang chờ để thưởng thức một tiết mục đẳng cấp thế giới.
Tiểu Nhung Nhung đi lui về phía sau mấy bước, kéo nhẹ vạt váy, trong lúc giơ tay nhấc chân, nhìn giống như thật vậy.
Hôm nay cô bé mặc váy cô dâu nhỏ màu trắng như tuyết, màu trắng của váy làm gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu của cô bé càng trở nên phấn hồng, dễ thương giống một cô công chúa búp bê.
Tiểu Nhung Nhung đạp bước xoay tròn, xoay thành một vòng tròn, nhưng bởi vì bãi cát không thể bằng phòng luyện tập, thiếu chút nữa liền ngã xuống.
Nhưng cô bé cố hết sức giữ thăng bằng, sau mấy lần nhảy thử, tiểu Nhung Nhung dần dần quen với độ mềm của bãi cát, từ từ tiến vào trạng thái.
Cô bé xoay tròn, cô bé nhảy… Cô bé tựa như một nàng thiên sứ mà ông trời ban tặng cho anh Liệt.
Nhìn rồi lại nhìn, trong thoáng chốc, tiểu Nhung Nhung trước mắt anh Liệt từng chút từng chút một trở nên cao lớn, dáng dấp cao gầy lại xinh đẹp, nhất cử nhất động, đều tỏa ra ánh sáng lay động lòng người.
Nhung Nhung của cậu…
"Anh Liệt, Nhung Nhung nhảy khó coi lắm sao?" Thanh âm của tiểu Nhung Nhung mềm mại, nhẹ nhàng, kéo suy nghĩ của Liệt trở lại thực tại.
Cậu lau mồ hôi trên trán cho cô bé, nói: "Nhung Nhung khiêu vũ, làm sao lại khó coi chứ? Theo anh Liệt thấy, không ai có thể nhảy đẹp như Nhung Nhung."
Tiểu Nhung Nhung truy hỏi: "Vậy tại sao anh Liệt không vỗ tay khen Nhung Nhung?"
"Bởi vì Nhung Nhung nhảy quá đẹp, anh Liệt nhìn đến nỗi xuất thần, quên mất vỗ tay." Liệt ôm lấy tiểu Nhung Nhung, dùng trán cọ nhẹ cô bé: "Trong lòng anh Liệt, Nhung Nhung mãi mãi là giỏi nhất."
Nghe được lời khen ngợi của anh Liệt, tiểu Nhung Nhung ôm đầu anh Liệt, không chút do dự tặng anh Liệt một cái hôn mềm mại.
Liệt còn nói: "Anh Liệt đưa Nhung Nhung đi dạo bờ biển một chút nhé."
"Được a~ được a~." Tiểu Nhung Nhung hưng phấn nói, chỉ cần anh Liệt không rời khỏi mình, đưa mình đi làm chuyện gì cũng được.
Tiểu Nhung Nhung là trẻ con, vừa nhìn thấy nước liền vui vẻ không ngớt, náo loạn muốn xuống nước nhặt vỏ sò, vì vậy Liệt không còn cách nào khác đành để cô bé xuống nước, cùng cô bé đi nhặt vỏ sò.
"Anh Liệt, vỏ sò xinh xắn này em tặng cho anh." Tiểu Nhung Nhung nhặt được chiếc vỏ sò đầu tiên liền tặng cho anh Liệt.
"Được, đây là món quà Nhung Nhung tặng anh, anh sẽ bảo quản thật tốt." Liệt không chỉ thích những món đồ chơi mà trẻ con chơi, ngược lại cực kỳ trân trọng chúng.
Luôn được in sâu trong lòng một người, luôn luôn ghi nhớ trong trái tim người đó, không có bất kỳ mục đích chính trị, chỉ bởi vì đơn thuần thích cậu, thứ tình cảm của đứa trẻ này đối với Liệt mà nói, quá đáng quý, vì vậy cậu cũng vô cùng quý trọng tình cảm này.
Từ khi cậu biết chuyện tới nay, mỗi một người đến gần cậu đều có một mục đích nào đó, chỉ có tiểu Nhung Nhung là không. Cô bé dùng sự ngây thơ, thiện lương và đáng yêu của mình, mang đến cho cậu một trải nghiệm sống khác biệt.
"Anh Liệt, cái này cũng tặng cho anh." Đi dọc theo bãi cát một lúc lâu, nhặt được chiếc vỏ sò thứ hai, tiểu Nhung Nhung lại nghĩ đến đưa cho anh Liệt đầu tiên.
"Cám ơn Nhung Nhung!" Liệt lại đem vỏ sò mà tiểu Nhung Nhung đưa cho cậu giữ thật cẩn thận.
Chiếc thứ ba, chiếc thứ tư, rồi đến chiếc thứ năm… Tiểu Nhung Nhung mỗi lần nhặt được vỏ sò đều sẽ đưa cho anh Liệt.
Thấy trong lòng bàn tay mình đã có mười chiếc vỏ sò, Liệt có chút nghi ngờ, hỏi: "Nhung Nhung, em không thích vỏ sò sao?"
"Nếu Nhung Nhung đã thích, vì sao lại đem tất cả vỏ sò tặng cho anh Liệt?" Đây chính là điều Liệt không hiểu và nghi ngờ.
"Bởi vì Nhung Nhung thích anh Liệt hơn." Câu trả lời của tiểu Nhung Nhung rất đơn giản, nhưng Liệt nghe rõ, nghe hiểu.
Ý bé muốn nói, bé thích anh Liệt hơn, càng bằng lòng đem tất cả những thứ bản thân thích giao cho anh Liệt.
Vỏ sò nhặt được trên biển, nếu nói đến giá trị, có thể là không đáng giá một đồng, nhưng Liệt lại cảm thấy những chiếc vỏ sò trong tay cậu là vô giá, là món quà quý giá nhất mà cậu nhận được trong cuộc đời này.
Reng Reng Reng…
Điện thoại di động trong túi bỗng nhiên rung lên, Liệt lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, là số của Bùi Huyên Trí.
Liệt nghe, liền nghe được Bùi Huyên Trí nói: "Cậu Ba, người nhà họ Trần tôi ngăn không nổi. Cậu mau đem đứa bé của nhà họ Trần ra, để bọn họ tìm được cô bé. Thân phận của cậu tuyệt đối không thể được tiết lộ."
Thân phận bị đưa ra ánh sáng hậu quả nghiêm trọng nhiều như thế nào, Liệt không phải không biết, tùy hứng lâu như vậy, cũng là lúc phải trả Nhung Nhung trở về.
Cậu ấy xoa xoa đầu của tiểu Nhung Nhung trong lòng: "Nhung Nhung!"
"Anh Liệt?" Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo như nước, ngọt ngào kêu anh Liệt.
Liệt hít một sâu một hơi khí lạnh, mới nói: "Ba của Nhung Nhung phái người tới đón Nhung Nhung trở về, anh Liệt cũng phải trở về nhà của mình, cho nên…"
"Anh Liệt lại bỏ rơi Nhung Nhung sao?" Tiểu Nhung Nhung mếu máo, vốn còn muốn chịu đựng không khóc, nhưng nghĩ đến anh Liệt phải đi, cô bé không nhịn được, đau lòng đến rơi lệ.
"Nhung Nhung không khóc!" Liệt muốn lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau lại càng nhiều, cô khóc vô cùng đau khổ.
"Nhung Nhung..."
"Anh Liệt đi, Nhung Nhung sẽ sợ, anh Liệt còn muốn đi sao?" Tiểu Nhung Nhung nâng bàn tay bé nhỏ lau đi giọt nước mắt, nói vô cùng đáng thương.
"Nhung Nhung, thật xin lỗi!" Bởi vì nguyên nhân của cậu, cậu không thể luôn ở bên cạnh bé, không thể chăm sóc, trưởng thành cùng bé.
"Nhung Nhung không muốn anh Liệt nói xin lỗi!" Mặc dù tiểu Nhung Nhung ngàn vạn lần không muốn anh Liệt rời đi, nhưng bé không muốn nghe anh Liệt nói xin lỗi với mình, càng không muốn nhìn thấy anh Liệt khổ sở.
Liệt đem tiểu Nhung Nhung ôm vào trong lòng, dùng sức ôm chặt cô bé: "Vậy tiểu Nhung Nhung đồng ý với anh, phải nhanh nhanh lớn, sau này đến tìm anh Liệt."
Tiểu Nhung Nhung gật đầu: "Nhung Nhung nhớ rồi."
Liệt còn muốn nói gì đó, cuộc gọi liên tiếp thúc giục từ Bùi Huyên Trí lại gọi tới, anh Liệt biết, là người nhà họ Trần càng ngày càng đến gần.
Lại không nỡ rời xa tiểu Nhung Nhung, nhưng thực tế khiến cậu nhất định phải rời đi, vì vậy cậu mang tiểu Nhung Nhung theo đường cũ trở về, đem tiểu Nhung Nhung đặt ở ven đường.
Cậu xoa xoa đầu bé, lại không nhịn được hôn nhẹ lên gương mặt bầu bĩnh của bé: "Nhung Nhung, anh Liệt đi đây."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]