"Đồ ác quỷ khốn nạn! Ông là đồ ác quỷ khốn nạn!" Tiểu Nhung Nhung thở phì phì quát: “Không được ức hiếp mẹ tôi, không được ức hiếp Nhung Nhung."
Dù sao, cô bé vẫn còn quá nhỏ nên căn bản là không biết gã đàn ông đang túm cô bé nguy hiểm như thế nào.
Giang Nhung còn chưa đứng vững đã quay sang giật lấy Tiểu Nhung Nhung, ôm chặt vào lòng: "Diệp Diệc Thâm, anh tức giận thì cứ nhằm vào tôi này."
Trước khi sinh ra Tiểu Nhung Nhung, cô đã không bảo vệ được con bé nên lần này, cho dù mất mạng thì cô cũng phải bảo vệ con bé an toàn.
"Ha..." Diệp Diệc Thâm hơi mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, cao ngạo nhìn xuống hai người trên mặt đất: “Hay là chúng ta hãy chơi một trò chơi kích thích nhé.”
Giang Nhung ôm chặt lấy Tiểu Nhung Nhung, nhìn Diệp Diệc Thâm một cách đề phòng, nói: "Anh muốn chơi trò gì?"
Cô và đứa bé đang nằm trong tay Diệp Diệc Thâm, hơn nữa con người này đã phát điên rồi, không ai biết được một tên điên sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Cho nên cô nhất định phải nghĩ cách chạy thoát khỏi gã Diệp Diệc Thâm đã hoàn toàn phát điên này, cô phải bảo vệ hai đứa con của mình, cả nhà họ thiếu dù chỉ một người cũng không được.
"Tôi muốn chơi gì sao?" Diệp Diệc Thâm giả bộ suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười gian ác: “Tôi, muốn, chơi, cô!"
Gã ta lại ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai Giang Nhung, chậm rãi nói từng chữ: "Cô là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2395708/chuong-632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.