Nghe giọng nói non nớt của Nhung Nhung, Giang nhung chỉ cảm thấy có gì đó cắt qua tim, mũi chua xót, nước mắt thật vất vả mới dừng đã lại rơi xuống.
Cô muốn cứng rắn lên, muốn giả vờ như không nhìn thấy bé Nhung, nhưng cô làm không được, cũng giống như cô thể quên được Trần Việt vậy.
Cô ngồi xổm xuống ôm bé Nhung vào trong lòng, khẽ xoa đầu cô bé: "Bé Nhung, xin lỗi! Mẹ có lỗi với con!"
"Mẹ, Nhung Nhung không cần mẹ xin lỗi! Nhung Nhung muốn mẹ ở cùng Nhung Nhung!" Cho dù Nhung Nhung nhỏ còn nhỏ tuổi, có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng cô bé biết đứa trẻ có ba và mẹ mới hạnh phúc nhất.
Trước đây, khi cô bé không có mẹ, ba, ông bà và cô út, mỗi người đều rất yêu cô bé, nhưng vẫn có người nói cô bé thật đáng thương.
Bởi vì các bạn nhỏ khác đều có mẹ, nhưng khi cô bé sinh ra thì mẹ lại bay đi, cho nên người khác cảm thấy cô bé thật đáng thương.
Cô bé muốn làm một đứa trẻ hạnh phúc, vui vẻ, mới không thèm làm bạn nhỏ đáng thương trong miệng người khác đâu.
"Mẹ, Nhung Nhung yêu ba, Nhung Nhung cũng yêu mẹ!" Nhung Nhung nhỏ ôm đầu mẹ, dùng đôi môi mềm mại của cô bé hôn Giang nhung: “Nếu mẹ bỏ lại Nhung Nhung, Nhung Nhung sẽ khóc nhè đấy!"
Giọng điệu của cô bé mềm mỏng, giọng nói đặc biệt trẻ con, non nớt, đáng lẽ phải là giọng nói ngây thơ nhưng lại thầm mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
"Bé Nhung, xin lỗi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2395676/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.