Nhưng, trái tim của Giang Nhung vừa mới quay về vị trí cũ, bất ngờ lại vang lên lần nữa.
Lần này ấn chuông cửa không phải là người của Trần Việt, nói không chừng lần sau là người của Trần Việt rồi, chỉ cần anh muốn, anh làm thế nào cũng sẽ đón tiểu Nhung Nhung đi.
Giang Nhung thực sự muốn Trần Việt để tNhung Nhung lại cho cô, nhưng cô lại không thể ích kỉ như vậy, tiểu Nhung Nhung theo cô, Trần Việt thì làm thế nào?
“Cô Giang, làm phiền cô nhận hàng!” Nhân viên chuyển phát nhắc nhở.
“À, được!” Giang Nhung không có để ý nhãn hàng DD tặng là quà gì, cầm bút liền kí lên hóa đơn vận chuyển.
Mặc dù trong lòng cô nghĩ tiểu Nhung Nhung là Trần Việt nuôi lớn Trần Việt muốn lấy lại quyền nuôi dưỡng tiểu Nhung Nhung cũng là điều đương nhiên, nhưng cô vẫn không nỡ.
Cô đã bỏ qua thời thời gian trưởng thành ba năm của tiểu Nhung Nhung, cô hy vọng biết bao mỗi ngày sau này đều có thể ở bên cạnh tiểu Nhung Nhung a.
Nhân viên chuyển phát rời đi rất lâu, Giang Nhung vẫn cầm tay tiểu Nhung Nhung đứng trên mặt tuyết, ánh mắt cô vô hồn nhìn về một chỗ nào đó.
“Nhung Nhung lớn, cậu đứng ở tuyết ngây ngốc cái gì vậy?” Lương Thu Ngân huơ tay trước mắt Giang Nhung, không có phản ứng, cô lại động tay kéo kéo Giang Nhung: “Giang Nhung, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”
Giang Nhung bừng tỉnh, hít hít mũi: “Nghĩ cái gì chứ? Có thể nghĩ cái gì chứ? Chính là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2395653/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.