Giang Nhung cắt ngang lời của Trần Tiểu Bích, kiên định nói: "Tiểu Bích em đừng nói gì nữa, máy bay sắp cất cánh rồi, chị phải đi làm thủ tục qua khu vực kiểm tra an ninh đây."
Khuyên bảo Giang Nhung không được, Trần Tiểu Bích nhìn Tiêu Kình Hà vẫn không hé răng nói: "Tiêu Kình Hà, tại sao anh không nói câu nào hết vậy? Chị ấy là em gái của anh đấy. Anh mau khuyên chị ấy đi, đừng rời khỏi anh trai em, có được không?"
"Tiểu Bích, cô cũng trở về đi." Tiêu Kình Hà trả lời như vậy.
Đây là chuyện giữa hai người Giang Nhung và Trần Việt. Nếu hai người bọn họ không nghĩ thông suốt, ai khuyên cũng vô dụng.
Anh ta quá rõ tính tình của Trần Việt và Giang Nhung, biết có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ tốn nước bọt, không bằng đừng nói gì cả.
Mắt thấy khuyên nhủ không có tác dụng, Trần Tiểu Bích gấp đến độ nhảy dựng lên, quát Chiến Niệm Bắc: "Chiến Niệm Bắc, em ra lệnh cho anh trói người lại, không cho phép bọn họ đi."
Cô nghĩ chỉ cần cho bọn họ một chút thời gian suy nghĩ kỹ càng, đợi cho vợ chồng bọn họ nghĩ thông suốt rồi thì sẽ không ly hôn nữa.
Cô thật lòng hy vọng anh trai và chị dâu của mình ở bên nhau, thật lòng hy vọng Tiểu Nhung Nhung lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian ba năm Giang Nhung không có ở đây, cô là người rõ ràng nhất Trần Việt đau khổ đến cỡ nào.
Cô đã phát hiện rất nhiều lần, một mình anh trai ngồi trong phòng, không mở đèn cũng không nói chuyện, chỉ cần ngồi xuống là ngồi suốt đêm, giống như bị toàn bộ thế giới bỏ rơi.
"Cô út, Nhung Nhung sẽ trở về mà." Trần Tiểu Bích vừa tới, Tiểu Nhung Nhung đã nhìn chằm chằm cô, nghe nói chuyện một hồi, xem như cô bé đã nghe hiểu rồi, hình như cô út không muốn cô bé và mẹ đi Mỹ.
"Cục cưng Nhung Nhung..." Nghe được tiếng của Nhung Nhung, trong lòng Trần Tiểu Bích đau xót, nhịn không được khóc lên: "Con, đứa bé ngốc này."
Cô bé còn nhỏ tuổi, chắc chắn sẽ không hiểu gì. Cô bé không biết mẹ dẫn cô bé đi rồi thì có thể mãi mãi cũng không trở về nữa.
Không biết ly hôn đối với một cặp vợ chồng là có ý nghĩa gì? Nếu như cô bé biết, chắc chắn cô bé sẽ vô cùng đau khổ.
"Nhung Nhung mới không ngốc đâu." Tiểu Nhung Nhung trề miệng nhỏ, hừ hừ... Cô bé cũng không muốn để ý tới cô út đâu.
Chiến Niệm Bắc giao Tiểu Nhung Nhung lại cho Giang Nhung, nói một tiếng gặp lại, sau đó vác Trần Tiểu Bích lên: "Trần Tiểu Bích, một ngày em ăn rất nhiều sao?"
"Chiến Niệm Bắc, con mẹ nó anh bỏ em xuống." Trần Tiểu Bích vừa đá vừa nắm, giống như nổi điên mắng: "Anh là đồ khốn, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Chiến Niệm Bắc: "Anh không muốn em lại tiếp tục làm ầm ĩ ở đây!"
Vốn dĩ Trần Tiểu Bích đã gấp đến độ khí huyết chảy ngược, lúc này bị treo ngược trên vai của Chiến Niệm Bắc, đó mới chính là máu huyết chảy ngược rồi.
Cô tức giận há miệng cắn lên vai của Chiến Niệm Bắc. Nhưng cơ bắp của người đàn ông khốn khiếp này quá cứng. Cô chẳng những không cắn đau anh ta, ngược lại răng của cô ê ẩm.
Cô lại vung nắm tay lên, đấm liên tục vào lưng của Chiến Niệm Bắc, vừa đánh vừa quát: "Có người bắt cóc, cứu mạng với! Cứu mạng với!"
Tính tình của Trần Tiểu Bích rất nóng nảy, lúc này nổi giận đúng là vô cùng ghê gớm. Chiến Niệm Bắc sắp không vác nổi cô rồi.
Anh giơ tay lên, đánh vào mông Trần Tiểu Bích một cái: "Trần Tiểu Bích, mẹ nó em câm miệng cho ông!"
"Chiến Niệm Bắc, con mẹ nó anh lại đánh em. Anh hãy đợi đấy. Thù ngày hôm nay bà cô đã nhớ kỹ rồi." Trần Tiểu Bích nổi nóng, vừa chửi vừa đánh. Cho dù thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này.
Nào ngờ còn chưa chửi xong, cái mông nhỏ của cô đã bị đánh một phát nữa.
Tên khốn kiếp thối tha Chiến Niệm Bắc này hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào. Anh thật sự là quyết tâm đánh cô, khiến Trần Tiểu Bích đau đến chảy nước mắt.
Trong nháy mắt lửa giận trong lòng trở thành nỗi tủi thân vô hạn, cô cắn chặt môi, khóc không ra tiếng, chỉ cảm thấy mình mất sạch mặt mũi rồi.
Tốt xấu gì cô cũng là một đại minh tinh. Trong sân bay nhiều người như vậy, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô, sau này cô có cần lăn lộn bên ngoài nữa không?
"Các người nhìn xem đó có phải là ngôi sao điện ảnh đang nổi Polaris hay không?"
"Đúng vậy đúng vậy, chính là cô ấy."
"Sao cô ta lại bị một người đàn ông vác trên vai vậy?"
"Người đàn ông kia không phải là quân đoàn trưởng của quân khu Giang Bắc hay sao?"
"Đúng là quân đoàn trưởng Chiến đấy. Mấy ngày trước tôi còn nhìn thấy anh ta trên ti vi đấy."
"Chẳng trách cô ấy có thể hoành hành bá đạo ở giới giải trí, thì ra phía sau có một chỗ dựa như vậy. Nếu là tôi, tôi cũng có thể đi lại nghênh ngang như vậy."
Đủ loại tiếng bàn tán vang lên xung quanh bọn họ. Chuyện Trần Tiểu Bích lo lắng cũng đã xảy rồi. Cô tủi thân lại tàn nhẫn véo người đàn ông thối tha này một cái.
Đều trách anh, đều là do anh ta. Nếu sau này chú Ba không cô tiếp tục lăn lộn được trong giới giải trí này nữa, chắc chắn cô sẽ nhét anh vào lò nướng nướng lên ăn.
Đột nhiên Chiến Niệm Bắc dừng bước quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn đám người qua đường đang lải nhải kia: "Các người nhìn không sai, cô ấy chính là diễn viên điện ảnh nổi tiếng hiện nay Polaris, tôi chính là Chiến Niệm Bắc quân đoàn trưởng của quân khu Giang Bắc. Sau này cô ấy sẽ là vợ tôi, tôi chính là chỗ dựa phía sau của cô ấy. Các người có bản lĩnh, cũng đi tìm một chỗ dựa như vậy đi. Không có bản lĩnh thì đừng ở nơi này lảm nhảm."
Chiến Niệm Bắc tiêu sái thốt ra những lời này, giống như Chiến Niệm Bắc không có chuyện gì xảy ra cõng Trần Tiểu Bích tiếp tục đi về phía lối ra của sân bay.
Lần này, Trần Tiểu Bích cũng không vẫy đạp lung tung nữa. Mà là nhẹ nhàng áp mặt mình vào vai anh, dịu dàng ngoan hiền giống như một con mèo không còn móng vuốt.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Chiến Niệm Bắc sẽ tự hào tuyên bố cô là vợ sắp cưới của anh trước mặt nhiều người như vậy.
Vợ tương lai, đó chính là trong lòng anh có dự định cưới cô làm vợ.
Từ nhỏ đến lớn cô đã đuổi theo người đàn ông này, cho tới nay đều là do cô đang chủ động theo đuổi anh, đây là lần thứ nhất, cũng là một lần duy nhất anh rõ ràng thừa nhận quan hệ giữa hai người bọn họ như vậy.
Giữa bọn họ không không có mối quan hệ cậu và cháu ngoại gì cả, vẻn vẹn chỉ là mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
Hạnh phúc đơn giản đến quá đột ngột khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ nhưng lại khiến người ta không ngạc nhiên. Tóm lại, Trần Tiểu Bích cảm thấy mình đang lâng lâng, cảm giác như mình sắp bay lên trời rồi.
Sau này khi cô lăn lộn trong giới giải trí, cô cũng có thể lớn tiếng nói với người khác rằng tôi chính là có chỗ dựa. Quân đoàn trưởng quân khu Giang Bắc chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi.
Ngẫm lại, thực sự là thoải mái, tất cả tức giận cũng đã tiêu tan, thậm chí cô đã quên mình đến sân bay làm gì.
"Chiến Niệm Bắc, anh sẽ hối hận chứ?" Hối hận anh đã bày tỏ mối quan hệ của bọn họ trước mặt nhiều người như vậy, bảo vệ cô trước mắt nhiều người như vậy.
"Em nên bị đánh!" Đánh cô rồi cô sẽ trở nên thành thật hơn, anh mới sẽ không hối hận vì đánh cô đâu.
Nếu như không cho cô hai bạt tay, phỏng chừng cô nhóc nghịch ngợm này vẫn còn kêu loạn, quát loạn. Vì vậy nói có lúc cô ngứa da thiếu đòn mà.
"Chiến Niệm Bắc, con mẹ nó anh đúng là một tên khốn kiếp!" Trong nháy mắt sự ấm áp và cảm động lúc nãy của Trần Tiểu Bích khi nghe đến câu nói này của Chiến Niệm Bắc đã biến mất không còn.
Chiến Niệm Bắc: "Trần Tiểu Bích, anh cảnh cáo em đừng nổi điên nữa."
"Đồ vô lại! Khốn kiếp! Ngu ngốc!" Trần Tiểu Bích lại đưa tay ra giận dữ véo anh hai cái, lúc này cô mới hả giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]