Chương trước
Chương sau
Tối hôm nay, trước khi anh ta ra ngoài, tất cả vẫn còn rất tốt.

Ba còn bận rộn xuống bếp làm món thịt xào tương mà Giang Nhung thích ăn.

Lúc anh ta ra cửa, ba còn căn dặn anh ta: "Kình Hà, con nhất định phải nhớ kỹ ý kiến của Nhung Nhung sau khi ăn. Về sau ba sẽ cố gắng nấu ngon hơn."

| Những lời ba dặn anh ta vẫn còn vang vọng rõ trong đầu anh ta, nhưng khi anh ta về đến nhà thì không thấy ba.

Điều làm cho anh ta càng không ngờ được chính là ba lại tự nhiên...

"Ba, ba tỉnh lại đi, con xin ba tỉnh lại đi... Ba còn chưa có nhận lại Nhung Nhung, sao có thể ra đi như vậy được... Ba, ba cam tâm ra đi như vậy sao? Ba còn chưa nghe Giang Nhung gọi ba một tiếng ba, còn chưa ôm Nhung Nhung nhỏ đáng yêu, sao ba có thể ra đi như vậy được."

| "Ba, ba đã có chứng minh thư mới, có hộ chiếu, chúng ta có thể lập tức ra nước ngoài làm phẫu thuật." Tiêu Kình Hà rút giấy chứng minh thư của Tiêu Viễn Phong ra: “Ba, ba xem thử đi, ba mở mắt ra nhìn đi. Chỉ cần hoàn thành phẫu thuật là ba có thể gặp Nhung Nhung."

"Ba, ba tỉnh lại, tỉnh lại có được không?"

Tiêu Kình Hà lại gào lên ầm ĩ, nhưng vẫn không có cách nào làm cho người đã "ngủ say" tỉnh lại nữa.

Anh ta cảm nhận được rõ ràng, cơ thể ba ở trong lòng anh ta đã dần cứng lại, lạnh đi, dấu hiệu của sự sống đã biến mất.

Ban đầu, bọn họ tưởng ba đã sớm mất từ hơn hai mươi năm trước, anh ta cũng tiếp nhận sự thật này. Nhưng anh ta lại bất ngờ tìm được ba về, còn chưa để cho ba được sống cuộc sống tốt, ba lại ra đi như vậy.

| Hôm qua, anh ta còn thảo luận với ba xem bọn họ sẽ sống thế nào sau khi làm phẫu thuật.

Ba nói với anh ta, qua nhiều năm như vậy, ông ấy rất muốn về Kinh Đô đi cúng tế vài người quen cũ đã mất, muốn trở lại thăm quê.

Những điều này đều là kế hoạch của bọn họ trong một năm tiếp theo, nhưng lại vĩnh viễn không có cách nào thực hiện.

Kình Hà, con phải cứu Nhung Nhung!

Trần Việt không phải là người tốt!

Những lời ba nói trước khi mất vẫn quanh quẩn ở trong đầu Tiêu Kình Hà.

Trần Việt làm sao có thể làm vậy được?

Trần Việt rốt cuộc có tâm tư thế nào?

Tại sao cậu ấy lại muốn làm như thế?

Tiêu Kình Hà không nghĩ ra, thậm chí ngay cả muốn khóc cũng không khóc được, chỉ có thể ôm cơ thể lạnh lẽo, cứng đờ của ba, đau khổ gầm hét.

Anh ta hy vọng tất cả những gì xảy ra tối hôm nay chỉ là một giấc mơ tới mức nào, sau khi mơ tỉnh lại, tất cả sẽ vẫn như lúc trước.

Mưa lớn trút ào ào xuống đất.

Nhưng dần dần nước mưa biến thành máu tươi, cả mặt đất hình như cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

"Nhung Nhung, chạy mau! Chạy mau!"

Trong mưa máu, Tiêu Kình Hà đột nhiên chạy về phía cô, vừa chạy vừa hét lớn, bảo cô chạy mau.

"Anh.."

Giang Nhung không muốn chạy trốn một mình, giơ tay muốn nắm lấy tay Tiêu Kình Hà. Nhưng khi cô sắp nắm được tay anh ta, anh ta lại bị một cái miệng máu đột nhiên xuất hiện, nuốt mất.

Cô trơ mắt nhìn Tiêu Kình Hà bị quái thú nuốt hết, trơ mắt nhìn mà không làm gì được, cô muốn cứu anh ta nhưng lại bất lực.

"Anh..."

Giang Nhung đột nhiên từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc, bị dọa tới cả người toát mồ hôi lạnh.

"Giang Nhung, sao vậy?"

| Giang Nhung vừa tỉnh thì Trần Việt cũng tỉnh dậy. Anh lập tức giơ một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng của cô, cố gắng an ủi cô.

"Em có một cơn ác mộng đáng sợ." Giang Nhung lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Cô đã lâu không gặp ác mộng, cũng không biết hôm nay thế nào, lại nằm mơ đáng sợ như vậy.

Buổi tối, sau khi nói chuyện với Tiêu Kình Hà xong, cô đã cảm thấy tâm thần không yên, buổi tối ngủ còn mơ tới anh ta, mơ thấy cả người anh ta đều là máu, còn bị quái thú ăn mất.

| Lẽ nào gần đây cô xem phim kinh dị quá nhiều, cho nên trong giấc mơ mới xuất hiện những cảnh tượng đáng sợ trong phim ảnh.

"Em đừng sợ, có anh ở đây rồi!"

Giọng nói trầm và vang của Trần Việt truyền tới trong tai Giang Nhung, dường như trong nháy mắt đã khiến cho cô không còn sợ nữa.

"Ừ, em không sợ" Giang Nhung giơ tay lấy điện thoại để ở trên tủ đầu giường, vội vàng bấm số của Tiêu Kình Hà.

Sau khi điện thoại đổ chuông, bên kia mãi không có ai nghe máy, Giang Nhung sốt ruột: "Tiêu Kình Hà rốt cuộc đang làm gì vậy? Em gọi cho anh ấy hai lần mà anh ấy không nghe máy. Lẽ nào anh ấy không biết có người sẽ lo lắng cho anh ấy sao?"

Trần Việt giữ lấy Giang Nhung và rút điện thoại đi: "Anh ấy sẽ không có việc gì đâu, em đừng suy nghĩ nhiều. Nếu như em thật sự không yên tâm, anh sẽ cho người tới nhà anh ấy xem thử."

"Sẽ không có chuyện đâu." Giang Nhung nắm tóc. Thật ra không có chuyện gì, là bản thân cô suy nghĩ quá nhiều thôi.

"Ừ, cũng có thể anh ấy ngủ say nên không nghe thấy điện thoại đổ chuông thôi." Trước đây, cũng từng xuất hiện qua tình huống tương tự cho nên, Trần Việt không nghi ngờ có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

"Vậy sáng mai dậy em lại gọi điện thoại cho anh ấy." Giang Nhung dựa sát vào trong lòng Trần Việt, cọ nhẹ giống như một con mèo con lười biếng.

Trần Việt vỗ nhẹ vào lưng của cô, giống như đang an ủi một đứa trẻ, dỗ cô vào giấc ngủ.

Sau nửa đêm, Giang Nhung ngủ không được yên, vừa nhắm mắt thì trước mắt cô sẽ xuất hiện cảnh Tiêu Kình Hà đứng ở trong mưa máu.

Giang Nhung ngủ không được, Trần Việt tất nhiên cũng ngủ không được.

Anh lại nói: "Vậy để anh bảo người đi xem thử anh ấy thế nào."

Giang Nhung không nói, Trần Việt cũng biết trong lòng cô chắc chắn vẫn đang lo lắng cho tình hình của Tiêu Kình Hà.

"Ừ, anh bảo người đi xem thử. Nếu không xác định được anh ấy còn yên ổn ở trong nhà, em sẽ không yên tâm." Trước đây, cô chưa từng nằm mơ kỳ lạ như thế, hôm nay nhắm mắt liền có giấc mơ này khiến cô thật sự không có cách nào bình tĩnh được.

Trần Việt lập tức gọi điện thoại cho Lục Diên, định bảo anh ta phải người tới chỗ ở của Tiêu Kình Hà xem thế nào, chỉ cần xác nhận Tiêu Kình Hà an toàn là được rồi.

Trần Việt còn chưa mở miệng, đã nghe Lục Diên ở đầu điện thoại bên kia nói: "Tổng Giám đốc Trần, ông cụ Tiêu chết rồi!"

"Cái gì?" Nghe được tin tức này, ngay cả Trần Việt từ trước đến nay thường không lộ rõ cảm xúc cũng phải hét lên.

Nhưng tâm trạng của anh phát ra rất nhanh mà che giấu còn nhanh hơn. Anh lập tức bình tĩnh nói: "Anh nói tỉ mỉ xem đã có chuyện gì xảy ra."

Trần Việt có bảo Lục Diện phái người ở xung quanh chỗ ở của Tiêu Kình Hà chú ý, để phòng có chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bọn họ, địa điểm theo dõi bọn họ cũng hơi xa.

Tối nay khi người của Lục Diên phát hiện Tiêu Kình Hà hành động khác thường thường, mấy người bọn họ đi theo, mới phát hiện ra Tiêu Viễn Phong đã bị người ta bắt cóc và diệt khẩu.

| Nghe Lục Diên nói tỉ mỉ tình hình xảy ra, vẻ mặt Trần Việt cũng trở nên khó coi.

Giang Nhung dè dặt hỏi: "Trần Việt, anh đừng dọa em, anh em không có việc gì chứ?"

"Tiêu Kình Hà không sao. Là công ty xảy ra chút việc gấp, cần anh lập tức đi xử lý thôi." Trần Việt nâng mặt Giang Nhung lên và hôn một cái, sau đó lập tức xoay người xuống giường: “Giang Nhung, em đừng suy nghĩ linh tinh, không có chuyện gì đâu."

"Thật sự không có chuyện gì à?" Giang Nhung không mấy tin tưởng, nhìn vẻ mặt Trần Việt thế nào cũng không giống với Tiêu Kình Hà không có việc gì.

"Anh đã từng lừa em bao giờ chưa?" Trần Việt xoa đầu cô: “Em mau nghỉ ngơi đi, anh đi làm việc một lúc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.