Khuôn mặt bé con nhỏ xíu, tay chân nhỏ xíu, cả người cũng nhỏ xíu, nếu so với anh thì như so với một người khổng lồ vậy, mà đứa bé thì như một món đồ chơi nhỏ xíu.
Trần Việt ôm bé gái, ôm kiểu gì cũng không đúng cách, nhưng đứa bé lại có thể ngủ ngon lành trong lòng anh, cái miệng nhỏ nhắn khi ngủ còn bẹp bẹp vài cái, giống như đang nói chuyện với anh rằng không ai thèm chơi với con bé khiến bé rất đau lòng, rất khó chịu.
Trần Việt nhìn đứa bé nhỏ nhắn xinh xắn rất lâu, nhịn không được cúi đầu thơm một cái lên má cô bé, dường như là do râu ria trên mặt anh nên con bé cứ lắc lắc đầu rồi ngủ tiếp.
Con bé còn quá nhỏ, không nhìn ra là giống anh hay Giang Nhung, có điều dù giống ai thì đều là món quà quý báu nhất mà Giang Nhung để lại cho anh....vài ngày sau, trong một nghĩa trang nào đó thuộc Giang Bắc. Trần Việt ôm đứa bé trong lòng đứng trước ngôi mộ có tên Giang Nhung, anh đứng đó rất lâu, mới thốt lên lời: "Giang Nhung, con gái của chúng ta, anh đặt tên là Trần Nhạc Nhung, hi vọng con bé có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc." anh vừa nói xong thì Lục Diên đã bước đến cung kính nói: "Thưa tổng giám đốc, việc ngài bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi. phòng làm việc của cô Lương Thu Ngân đột nhiên bốc cháy, không có bất kì dấu vết nào để lại, tai nạn xe cộ xảy đến với mợ chủ, cũng không tra được dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2394807/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.