"Giang Nhung, không sao rồi." Đột nhiên nghe thấy giọng cô, Trần Việt lập tức bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy, hôn lên môi cô.
Giang Nhung đột nhiên ý thức được gì đó, nhanh chóng sờ sờ vào bụng, sờ tới bụng vẫn phình ra, vẫn cảm thấy nặng trĩu, cô nhếch môi, dịu dàng nở nụ cười: "Con chúng ta vẫn ổn, thật tốt quá!"
Thấy cô thở dài một hơi, nhìn nụ cười cô, thấy cô vẫn rất tốt, khóe mắt Trần Việt bỗng nhiên đỏ.
Anh không biết nên nói gì, liền cúi đầu hôn cô, hôn trán cô, hôn môi cô, cuối cùng hôn lên cái bụng tròn phình ra của cô.
"Trần Việt, râu của anh chọc vào da em." Phần da bụng của Giang Nhung rất nhạy cảm, bị anh hôn, lại bị râu của anh chọc vào, ngứa khiến cô rất khó chịu.
Trần Việt ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với cô, thế nhưng không có cách nào mở miệng.
Giang Nhung sợ nhất là thấy bộ dạng này của Trần Việt, tình cảm nồng nàn nhìn cô chăm chú như vậy, giống như muốn đem tất cả tình cảm dịu dàng trên thế giới cho cô.
Anh như vậy, khiến rất cô đau lòng.
Cô đưa tay vuốt đôi lông mày đang cau lại của anh, nhẹ giọng nói: "Em và con không sao, đừng lo lắng nữa."
Lời của vừa mới ra khỏi miệng, liền bị Trần Việt hung hăng hôn lên.
Lần này không dịu dàng như vừa nãy, mà mạnh mẽ giống như muốn hút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2394778/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.