Chương trước
Chương sau
Dù là say đến mơ mơ hồ hồ, nhưng khi nghe được giọng nói từ tính quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, Trần Tiểu Bích liền nghe ra được người đang vác cô lên là ai.

Ngoại trừ anh, cũng không còn ai dám đối xử với cô như vậy.

Cô duỗi bàn tay mềm mại không xương sờ loạn vào lưng anh, thở dài: "Leo, sao anh lại cứ đến tìm em vậy chứ?"

"Anh ngày nào cũng rảnh rỗi vậy sao? sao không đi cua một cô bạn gái đi chứ?" Vừa nói, Trần Tiểu Bích lắc đầu thở dài, "sắp đến tết rồi, sau tết anh cũng hai mươi chín tuổi, còn kém một bước là cách ba mươi tuổi. Cao tuổi rồi, lại không tìm phụ nữ, sau này cũng không có ai đồng ý gả cho anh đâu."

Cũng không biết anh trai cô có phải có vấn đề gì hay không?

Cô tung tin anh rất háo sắc ra ngoài, nhiều người tranh nhau đưa phụ nữ dâng cho anh như vậy, anh lại cự tuyệt họ ngoài cửa, ngay cả gặp cũng không thèm.

ôi ——

Cô vì anh mình có thể tiếp tục nối dõi tông đường cho nhà họ Trần mà nhọc lòng, anh thì tốt rồi, không thèm nhận tấm lòng thành của cô.

"Leo, đến cùng anh thích phụ nữ như thế nào? anh nói cho em nghe, em cam đoan giúp anh tìm được một người khiến anh hài lòng 100%. Trong đám phụ nữ em quen biết, gợi cảm, trong sáng, anh muốn kiểu gì cũng đều có. có điều, nói thật, các cô ấy hơi kém so với em một chút. anh cũng đừng nên bắt bẻ, dù sao trên thế giới này, không phải ai lớn lên đều xinh đẹp giống em như vậy."

Trần Tiểu Bích nói lung tung một hồi, thấy Trần Việt không lên tiếng, cô lại vỗ lưng của anh, nói: "Leo, ông nội của chúng ta cũng tuổi cao sắp 80 rồi, trong lòng nhất định muốn có chắt đích tôn rồi. Anh không muốn kết hôn, vậy cũng phải nghĩ cho ông nội chứ."

Nói xong, Trần Tiểu Bích đợi nửa ngày, Trần Việt vẫn không lên tiếng, vác cô bước đều bước về phía trước.

Đôi mắt đen láy của cô xoay tròn, lộ sự lém lĩnh cười: "Leo, anh không kiếm bạn gái, có phải là thích đàn ông hay không?"

"Câm miệng!"

Trần Tiểu Bích vừa thốt ra lời kia liền nghe được giọng quát tháo nặng nề của Trần Việt.

Thế nhưng cô đâu sợ anh, thật vất vả khiến anh mở miệng, cô thấy đắc ý, thế là nói tiếp: "anh nổi giận như vậy, có phải vì bị em đoán trúng rồi không?"

"Trần Tiểu Bích, xem ra em xa nhà quá lâu, đem những lễ nghi học được đều quên sạch rồi."

Nghe Trần Việt âm trầm cảnh cáo, Trần Tiểu Bích chỉ thấy lưng phát lạnh.

Thảm rồi, xong, lần này có phải đạp trúng mìn ông anh rồi không.

Lỡ như, ông anh thích đàn ông thật, lại bị cô ta vô ý nói ra, như vậy anh ấy nhất định sẽ giết cô diệt khẩu.

Nghĩ đến đây, cô lại cười cười, nói: "Anh, thật ra cái gì em cũng không biết. Coi như em biết gì, cũng tuyệt đối sẽ không đi nói lung tung."

Nghe được cô nói như vậy, lưng Trần Việt hơi cứng người lại.

Nhìn thấy phản ứng của Trần Việt, Trần Tiểu Bích càng thêm chắc chắn ông anh của cô có vấn đề.

Nhà họ Trần chỉ có mình anh là độc đinh đích tôn, phụ nữ trên đời này nhiều như vậy anh lại không thích, hết lần này tới lần khác đi thích đàn ông, con cháu Nhà họ Trần sợ là sẽ bị đoạn mất.

Có điều, ai bảo trong nhà lại có cô em đáng yêu xinh đẹp chứa tất cả ưu điểm của con gái như cô đây, thường xuyên thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, bảo anh ta đi coi trọng người phụ nữ khác thì có chút làm khó anh rồi.

Trần Tiểu Bích đang suy nghĩ chuyện không đâu, Trần Việt cũng bị cô nói hơi xúc động.

Bởi vì anh còn không đem chuyện kết hôn cùng Giang Nhung nói cho người nhà, Trần Tiểu Bích mới sẽ hiểu lầm như vậy.

Mắt thấy xuân về, vậy liền thừa dịp buổi tối hôm nay mang Trần Tiểu Bích về gặp Giang Nhung một lần, coi như là nhắc nhở cho ông nội bên nhà.

"Leo..."

"Im miệng!" Không thể để cho con nhócTrần Tiểu Bích này nói tiếp được.

"Anh lại quát em." Trần Tiểu Bích xoa xoa mắt, một bộ sắp khóc đáng thương, "Ngay đến một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như em, anh còn nhẫn tâm quát nạt, khó trách tìm không thấy bạn gái, đáng đời anh cả đời này không có cô gái nào thích, anh đi thích đàn ông đi thôi.”

"Lại nói bậy một chữ nữa xem." Trần Việ nhét Trần Tiểu Bích vào trong xe, sau đó ngồi xuống cạnh cô.

Thấy Trần Việt vẻ mặt âm trầm, Trần Tiểu Bích chép miệng, nhưng cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa, lỡ cô thật chọc giận ông anh này, buộc cô về Mỹ thì làm sao bây giờ.

Lão Ngụy quay đầu nhìn bọn họ, hỏi: "Cậu chủ, giờ đến Vịnh Ngự Cảnh sao ạ?"

"Trở lại mộng khoa cảnh thành." Trần Việt nói, lại nghiêng đầu phân phó Chung Khôn ngoài xe, "Bảo thím Trần nấu bát canh giải rượu.”

Mặc dù anh muốn dạy dỗ lại con nhóc này, nhưng theo bản năng lại đối xử tốt với cô, chăm sóc cho cô, đã thành thói quen của anh rồi.

Xe rất nhanh đã đến mộng khoa cảnh thành, Trần Việt ôm Trần Tiểu Bích vào phòng thím Trần.

Thím Trần kỳ thật sống ở cách vách anh và Giang Nhung, cho nên thường ngày làm cơm mới thuận tiện như vậy. Trong nhà còn hai người phụ trách quét dọn, đều là thuận tiện giúp quét dọn phòng ở cho Trần Việt và Giang Nhung.

Thím Trần sau khi nhận điện thoại liền lập tức xuống bếp nấu một bát canh giải rượu, vừa nấu xong Trần Việt liền mang theo Trần Tiểu Bích tới.

bà ta cười hì đón tiếp tiếp: "Thiếu gia, tiểu thư..."

Trần Việt buông Trần Tiểu Bích trên ghế sa lon, âm thanh lạnh lùng nói: "Cho nó uống canh giải rượu."

"Em chỉ uống có hai chén, lại không say, mới không cần uống canh giải rượu gì đâu." Kỳ thật uống hay không uống, đối với cô mà nói cũng không có gì, cô chỉ là muốn làm trái ý anh thôi.

Trần Việt nhíu mày lại, nói: "Muốn anh giúp em à?"

Trần Tiểu Bích ấm ức nhìn anh, chép miệng: "Uống thì uống."

Thím Trần đưa canh giải rượu cho Trần Tiểu Bích, cười một cái nói: "Cô chủ, cậu chủ là quan tâm cô, nếu là người khác cậu ấy cũng lười quản ấy chứ."

Trần Tiểu Bích đương nhiên biết Trần Việt quan tâm cô, thế nhưng cô không thích thái độ anh cả của anh đối với cô như vậy.

Cô vừa hung ác trừng Trần Việt một chút, lúc này mới bưng cảnh giải rượu sùm xụp uống xong.

Thấy Trần Tiểu Bích uống xong canh giải rượu, Trần Việt bảo người gúp việc trong nhà giúp cô tắm rửa.

Từ phòng tắm ra, người giúp việc mặc cho Trần Tiểu Bích một bộ áo ngủ bông, cô buồn ngủ đến hai mắt mở không ra, mềm oặt ghé vào lồng ngực Trần Việt: "Leo, em muốn anh ôm em ngủ cơ."

"Được, về ngủ." Bị cô em giày vò lâu như vậy, nhưng Trần Việt cũng không nỡ nói nặng gì cô, ôm cô em lên về nhà anh và Giang Nhung.

Lúc này, Giang Nhung hẳn là đang ngủ, Trần Việt mở cửa đi đường đều vô cùng cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí ôm Trần Tiểu Bích đến phòng khách.

Anh đắp kín chăn cho cô, lại điều nhiệt độ điều hoà trong phòng cừa phải, tuyệt đối không thể để cho con nhóc này bị lạnh được.

Thấy cô em đã ngủ, Trần Việt lại ngồi vào bên giường cô, ánh mắt ôn nhu mà nhìn xem cô, bất đắc dĩ thở dài một cái: "Con nhóc em, đừng cho là anh không nỡ buộc em đi,”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.