Dù là say đến mơ mơ hồ hồ, nhưng khi nghe được giọng nói từ tính quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, Trần Tiểu Bích liền nghe ra được người đang vác cô lên là ai.
Ngoại trừ anh, cũng không còn ai dám đối xử với cô như vậy.
Cô duỗi bàn tay mềm mại không xương sờ loạn vào lưng anh, thở dài: "Leo, sao anh lại cứ đến tìm em vậy chứ?"
"Anh ngày nào cũng rảnh rỗi vậy sao? sao không đi cua một cô bạn gái đi chứ?" Vừa nói, Trần Tiểu Bích lắc đầu thở dài, "sắp đến tết rồi, sau tết anh cũng hai mươi chín tuổi, còn kém một bước là cách ba mươi tuổi. Cao tuổi rồi, lại không tìm phụ nữ, sau này cũng không có ai đồng ý gả cho anh đâu."
Cũng không biết anh trai cô có phải có vấn đề gì hay không?
Cô tung tin anh rất háo sắc ra ngoài, nhiều người tranh nhau đưa phụ nữ dâng cho anh như vậy, anh lại cự tuyệt họ ngoài cửa, ngay cả gặp cũng không thèm.
ôi ——
Cô vì anh mình có thể tiếp tục nối dõi tông đường cho nhà họ Trần mà nhọc lòng, anh thì tốt rồi, không thèm nhận tấm lòng thành của cô.
"Leo, đến cùng anh thích phụ nữ như thế nào? anh nói cho em nghe, em cam đoan giúp anh tìm được một người khiến anh hài lòng 100%. Trong đám phụ nữ em quen biết, gợi cảm, trong sáng, anh muốn kiểu gì cũng đều có. có điều, nói thật, các cô ấy hơi kém so với em một chút. anh cũng đừng nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2394671/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.