Chương trước
Chương sau
Mùa đông ở Kinh Đô mới thật sự là mùa đông, nhiệt độ lúc này là âm mười mấy độ, chỉ thở ra thôi cũng gần như có thể đóng thành băng.

Trước đây lúc sinh sống ở Kinh Đô, Giang Nhung không cảm nhận rõ được sự lạnh giá của nơi này.

Ba năm nay sống ở Giang Bắc, Giang Nhung đã quen và yêu thích khí hậu ấm áp của phương nam.

Bây giờ về lại Kinh Đô, không chỉ thời tiết lạnh đến mức khó có thể chịu đựng được, mà tất cả mọi thứ đối với cô đều xa lạ, như thể chưa từng thân quen.

Giang Nhung ngồi trong xe của Cù Mạnh Chiến, dù có bật hệ thống sưởi nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh, như thể đang ở giữa hầm băng. Cô lạnh đến mức run rẩy, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu.

Cô lại nghĩ đến mẹ mình, người phụ nữ ấy luôn nhún nhường, cả đời chịu đựng bạo hành gia đình, vậy mà đến cuối cùng...

Nghĩ đến đây, Giang Nhung nhắm mắt lại, hai tay ôm mặt hít một hơi thật sâu.

Giờ phút này, cô còn có thể bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, đó là bởi cô không hề tận mắt nhìn thấy mẹ nhảy lầu tự tử. Không tận mắt nhìn thấy thi thể của mẹ thì cô sẽ không tin đó là sự thật.

Có đôi khi con người thích tự lừa dối bản thân, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy thì trong lòng vẫn còn ôm chút hy vọng.

Giang Nhung của lúc này cũng đang tự lừa dối bản thân như thế. Cô cho rằng mẹ vẫn còn sống khỏe mạnh, cô không tìm thấy bà ấy chỉ là vì bà bị Giang Chính Thiên giấu đi mà thôi.

Hoặc có lẽ cô đang mơ một cơn ác mộng, đợi đến tối ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại là cô có thể nhìn thấy mẹ xuất hiện trước mặt mình.

"Nhung Nhung..." Cù Mạnh Chiến duỗi tay muốn ôm Giang Nhung vào lòng, nhưng vừa đối diện với ánh mắt lạnh băng của cô, hắn lại hậm hực rút tay về.

Giang Nhung lạnh lùng trừng hắn một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Truyện được mua bản quyền up trên

Phong cảnh ngoài cửa sổ đang trôi rất nhanh, bông tuyết càng lúc càng to, đường phố trắng xóa, gần như không có người đi trên đường, cả thành phố lạnh lẽo như không còn hơi thở của sự sống.

Cù Mạnh Chiến nhìn chằm chằm Giang Nhung hồi lâu, rồi thở dài: "Nhung Nhung, tôi nói thật cho cô biết vậy, Leo Trần của Thịnh Thiên coi trọng cô rồi, hắn muốn chiếm đoạt cô."

"Leo Trần coi trọng tôi?" Giang Nhung cảm thấy thật nực cười, trước giờ cô chưa từng gặp mặt tên Leo Trần kia, một tên đàn ông háo sắc làm sao lại coi trọng cô được?

"Có thể cô sẽ cảm thấy lạ là vì sao Leo Trần lại biết cô, hơn nữa còn thích cô." Cù Mạnh Chiến mỉm cười: "Điều này thì cô phải đi hỏi thằng chồng Trần Việt của cô rồi."

Giang Nhung nhướng mày: "Anh có ý gì?"

Cù Mạnh Chiến nói: "Trong buổi tiệc từ thiện cách đây không lâu, vì sao Trần Việt lại muốn đưa cô đi cùng? Vì sao hai người kết hôn lâu như vậy mà hắn lại không đụng vào cô? Vì sao hắn vừa mới đăng ký kết hôn với cô thì lập tức được thăng chức tổng giám đốc của Sang Tân? Rất nhiều chuyện, cô liên kết với nhau là hiểu thôi."

Giang Nhung ngoan ngoãn ngồi trong xe Cù Mạnh Chiến, chưa hề có ý định chạy trốn, bởi vì trước khi lên xe cô đã nhận được một tin nhắn do Trần Việt gửi.

Trần Việt bảo cô đi theo Cù Mạnh Chiến, hắn ta bảo cô đi gặp ai thì cô cứ nghe lời đi gặp người đó, không nên phản kháng, chuyện khác đã có anh lo.

Thế nên cô không hề làm gì cả, ngoan ngoãn đi theo Cù Mạnh Chiến đi gặp vị sếp lớn của Thịnh Thiên trong truyền thuyết - Leo Trần.

Cô tin tưởng Trần Việt, Trần Việt bảo cô làm như vậy chắc chắn là có dụng ý của anh, cô không hề có suy nghĩ không tốt.

Thế nhưng, lúc này nghe Cù Mạnh Chiến nói vậy, Giang Nhung lại bắt đầu nghi ngờ.

Liệu Trần Việt có nghĩ giống Cù Mạnh Chiến hay không? Chỉ vì Leo Trần của Thịnh Thiên coi trọng cô, nên anh chắp tay dâng cô cho người khác để cậy nhờ quyền thế?

Tiền, quyền lực, lợi ích...

Vì những thứ hư vô mờ ảo ấy, Giang Chính Thiên có thể đánh đập vợ, coi con gái như công cụ.

Lẽ nào trong lòng người đàn ông, vợ và con gái đều là vật phẩm có thể lấy ra trao đổi hay sao?

Giang Nhung biết cô không nên nghi ngờ Trần Việt như vậy, nhưng cô không thể kìm chế mà nghĩ đến hướng kia.

Nghĩ vậy, Giang Nhung cảm thấy hơi bất an.

Lỡ như những biểu hiện của Trần Việt trước giờ đều chỉ là giả vờ cho cô xem thì sao?

Lỡ như Trần Việt là loại người giống Giang Chính Thiên thì sao?

Vậy thì cô phải xử lý cuộc hôn nhân không có tình yêu này như thế nào đây?

Nghĩ tới những điều này, Giang Nhung cảm thấy cô nhất định phải cùng Cù Mạnh Chiến đi gặp Leo Trần, chỉ khi đi đến đó cô mới biết được Trần Việt nghĩ và làm như thế nào.

Biết đã gieo được mầm mống nghi ngờ trong lòng Giang Nhung, Cù Mạnh Chiến tiếp tục nói: "Leo Trần có lẽ là người đàn ông trong mộng của mọi cô gái. Anh ta trẻ trung anh tuấn, quan trọng nhất là anh ta là người nắm quyền của đế quốc thương nghiệp khổng lồ - tập đoàn Thịnh Thiên."

"Được lọt vào mắt xanh của anh ta là ước mơ của rất nhiều cô gái đấy. Anh ta chỉ tùy tiện thưởng cho cô một chút cũng đủ cho cô sống thoải mái cả đời rồi."

"Còn thằng chồng trên danh nghĩa của cô thì sao, nói cho cùng hắn cũng chỉ là một con chó dưới trướng của Leo Trần mà thôi. Cả đời này hắn cũng chẳng cho cô được mấy. Hắn còn có thể lợi dụng cô để có được nhiều lợi ích từ chỗ Leo Trần."

"Tôi biết cô không muốn trở về bên tôi, nhưng cô có thể nhân cơ hội bắt được trái tim của Leo, anh ta có thể giúp cô làm rất nhiều chuyện mà cô không làm được."

Cù Mạnh Chiến nói nhiều như vậy mà vẫn không thấy vẻ mặt Giang Nhung có chút thay đổi nào, cuối cùng lại bổ sung: "Chẳng hạn như, lợi dụng Leo Trần để làm một số chuyện cho người mẹ đã mất của cô."

Nghe đến đây, Giang Nhung bỗng nở nụ cười, hàng mi cong cong: "Cù Mạnh Chiến, anh không sợ tôi lấy Leo Trần đến đối phó với anh sao?"

Cù Mạnh Chiến: "..."

Đúng là hắn không suy nghĩ đến vấn đề này thật, hắn chỉ nghĩ dâng Giang Nhung cho Leo Trần, rồi anh sẽ cho hắn chỗ tốt, nhưng không nghĩ đến việc Giang Nhung có thể quay lại cắn hắn.

Giang Nhung lại nói: "Cù Mạnh Chiến, chỉ cần tôi không đồng ý thì không ai có thể ép tôi làm gì. Bao gồm cả tên Leo mà các người muốn nịnh bợ kia."

Leo Trần là kẻ giàu có, lại điển trai, quả thực là người đàn ông trong mơ của rất nhiều cô gái, nhưng thế thì sao?

Tuy Trần Việt không có thân phận địa vị cao như Leo Trần, không giàu có như Leo Trần, thế nhưng Trần Việt đối xử tốt với cô, cùng cô chung sống thuận hòa, vậy thì đời này cô sẽ tuyệt đối không thay lòng đổi dạ với Trần Việt.

Giang Nhung đúng là muốn làm gì đó cho mẹ cô, cũng muốn khiến Giang Chính Thiên phải mất hết danh dự, nhưng cô có cách của mình, ai nói là phải mượn quyền thế của Leo Trần chứ?

Cù Mạnh Chiến nói nhiều như vậy không phải là muốn chỉ dạy Giang Nhung lợi dụng Leo Trần, mà thực ra là do hắn không muốn Giang Nhung tiếp tục yên ổn với tên họ Trần kia.

Chờ đến khi Giang Nhung đi theo Leo Trần rồi tất nhiên sẽ bỏ rơi tên họ Trần kia, khi đó hắn sẽ chống mắt lên mà nhìn dáng vẻ thảm hại của tên họ Trần đó.

Cù Mạnh Chiến chính là điển hình của loại người không ăn được thì đạp đổ, thà hủy hoại cũng không để kẻ khác chiếm được.

Thế nhưng những lời Giang Nhung vừa nói lại khiến Cù Mạnh Chiến cảm thấy, vừa rồi hắn nói những câu ấy quả đúng là gậy ông đập lưng ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.