Can đảm để cô nhào lên người Trần Việt tối hôm qua đi đâu hết rồi?
Tại sao cái gì cũng đã làm rồi mà tỉnh lại vẫn thấy xấu hổ hả trời?
Giang Nhung thật sự không hiểu nổi chính bản thân cô.
“Ăn nhanh đi, ăn xong anh đưa em tới bệnh viện.” Nếu không cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Trần Việt đoán chừng hôm nay cô sẽ không thể dừng suy nghĩ lung tung được.
“Ồ.” Giang Nhung nhỏ giọng gật đầu, khuôn mặt cô vẫn nóng phừng phừng.
Cô lặng lẽ nhìn sang Trần Việt, thấy anh đang ăn một cách tao nhã, vẫn không hề có bất kỳ thay đổi gì, dường như tối qua chỉ là một giấc mơ.
Khi Giang Nhung và Trần Việt tới bệnh viện đã là giữa trưa.
Trần Việt còn có cuộc họp quan trọng nên không có thời gian đưa Giang Nhung vào.
“Anh ơi.” Trước khi Trần Việt đi, Giang Nhung gọi anh lại, sau đó căng thẳng mím môi.
Trần Việt quay đầu lại nhìn cô, “Có chuyện gì?”
Giang Nhung hít một hơi thật sâu lấy can đảm rồi nói, “Em muốn anh ôm em trước khi đi.”
Hôm nay sao thế, chỉ tách ra một lúc thôi mà lòng cô đã buồn như thế này, cô rất muốn anh luôn ở bên cạnh cô.
Trần Việt vòng tay ôm chặt lấy cô, “Nhanh vào đi.”
“Ừm.” Giang Nhung quay người đi vào bệnh viện, được vài bước cô quay đầu lại, không ngờ anh vẫn đang đứng nguyên tại chỗ nhìn theo cô.
Cô cười vẫy tay với anh.
Trên đường đi, trong đầu cô tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2394618/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.