Tuy Trần Việt không ở bên nhưng hai người gọi điện thoại cả đêm không cúp máy, làm Giang Nhung có cảm giác rằng Trần Việt vẫn luôn ở bên cô. Buổi sáng thức giấc liền nghe thấy tiếng của Trần Việt vọng ra từ điện thoại, “Dậy rồi à?” Cứ như anh đang ngồi bên cửa sổ, thấy cô tỉnh dậy bèn quay đầu lại nhìn cô.
Giang Nhung cười, “Vâng.”
Trần Việt nói, “Anh sai người chuẩn bị bữa sáng cho em rồi.”
“Ông Trần à, nếu ngày nào đó anh chán rồi không đối xử tốt với em nữa thì em phải làm sao đây?” Giang Nhung than thở. Trần Việt quá chu đáo và săn sóc khiến cô dần có thói quen ỷ lại vào anh. Lỡ một ngày nào đó không có anh chăm sóc, thật ra mọi thứ chỉ trở lại như điểm ban đầu mà thôi, nhưng với một người đã quen được cưng chiều như cô mà nói thì lúc đó lại là anh đối xử tệ với cô. Khi ấy cô nên làm thế nào đây?
“Chỉ cần em vẫn còn là bà Trần thì ông Trần vẫn sẽ đối xử tốt với em.” Cô là vợ anh nên anh đối tốt với cô là chuyện đương nhiên, suy nghĩ của Trần Việt cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Em biết rồi, vậy thì em sẽ cố ngồi vững vị trí bà Trần này.” Giang Nhung quyết định chức bà Trần này chỉ có thể là của cô thôi, ai cũng đừng hòng cướp được của cô.
Một khi Giang Nhung đã quyết định chuyện gì là sẽ lập tức hành động luôn, vì thế cô đã đệ đơn xin từ chức vào chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2394604/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.