Giang Nhung muốn cản nhưng không thể, vì cho dù cô có dùng lý do gì đi chăng nữa thì đều vô tác dụng với Lương Thu Ngân.
Thế nên tình huống bây giờ là, Trần Việt lái xe, cô ngồi ở ghế lái phụ, Lương Thu Ngân ngồi đằng sau hết sờ rồi lại ngắm: “Con bé thối tha này, số đỏ thật đó. Giờ còn không chịu nhận, chắc kiếp trước cậu cứu cả ngân hà nên mới vô ý nhặt được anh chàng lái được xe sang thế này.”
Giang Nhung thực sự rất muốn lấy băng dính bịt miệng Lương Thu Ngân lại, thậm chí còn muốn quăng luôn Lăng Thu Ngân ra khỏi cửa sổ. Nhưng cô không thể làm chuyện để mất hình tượng trước mặt Trần Việt được. Cô đành phải cười hùa theo Lương Thu Ngân, mà thực ra trong lòng đang chửi con bé chết tiệt kia trăm nghìn lần.
Dù Lương Thu Ngân đã nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Giang Nhung, nhưng cô nàng vẫn không quan tâm, lải nhải mãi không ngừng.
Lương Thu Ngân ngồi ghế sau, hơi nghiêng người hỏi: “Anh Trần, anh với Giang Nhung đăng ký kết hôn bao lâu rồi, định bao giờ tổ chức hôn lễ thế?”
Nghe thấy câu hỏi của Lương Thu Ngân, Giang Nhung cướp lời, đáp: “Hôn lễ chỉ là hình thức thôi mà, có tổ chức hay không cũng đâu có sao. Hơn nữa mình cảm thấy cứ như bây giờ chẳng có gì là không ổn cả.”
Bởi vì họ đăng ký kết hôn cũng đã lâu rồi nhưng Trần Việt chưa bao giờ nhắc đến chuyện tổ chức hôn lễ, Giang Nhung lại càng không nghĩ đến, vậy nên cô tin chắc Trần Việt cugx chưa nghĩ đến chuyện này.
Giang Nhung nghĩ gì nói vậy. Hai người kết hôn sống với nhau là được, có tổ chức nghi thức kia hay không cũng chẳng quan trọng.
Lương Thu Ngân nghe thế liền sốt ruột: “Tớ bảo này Giang Nhung, não cậu rỉ sét hết rồi à? Cậu không tổ chức hôn lễ, chỉ âm thầm đăng ký kết hôn thì ai biết cậu là vợ của Trần Việt? Nhỡ đâu có một ngày anh ta công khai đi với đứa con gái khác thì sao? Đến lúc đó cậu lại biến thành kẻ thứ ba à.”
Ngày xưa Giang Nhung cũng đính hôn với Cù Mạnh Chiến trước, chính vì không công khai nên sau này mới bị người ta cướp mất quyền chủ động, khiến vị hôn thê thực sự là cô lại rơi vào kết cục bị người đời chửi rủa.
Bây giờ Lương Thu Ngân nhắc đến việc tổ chức hôn lễ là muốn nhắc nhở Giang Nhung đừng giẫm lên vết xe đổ nữa.
“Thu Ngân, đừng nói nữa.” Lương Thu Ngân hiểu Giang Nhung, đương nhiên Giang Nhung cũng hiểu Lương Thu Ngân. Cô hiểu ý của Lương Thu Ngân, nhưng cô không muốn để chuyện quá khứ xen vào cuộc sống hiện tại, hơn nữa cô cũng tin rằng Trần Việt không phải loại người như Cù Mạnh Chiến.
Trần Việt vẫn luôn im lặng tập trung lái xe bỗng nhiên lên tiếng: “Giang Nhung, xin lỗi em. Anh vẫn luôn nghĩ rằng kết hôn chỉ cần đăng kí là xong, mà lại quên mất sự quan trọng của hôn lễ đối với một cuộc hôn nhân. Sau này anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến việc tổ chức hôn lễ.”
Kết hôn thì phải tổ chức hôn lễ. Đối với những người bình thường, đây là kiến thức thông thường; nhưng đối với một người bận rộn đến mức không biết ngày biết đêm như Trần Việt thì đúng là chuyện này nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của anh.
Nếu như hôm nay Lương Thu Ngân không nhắc đến chuyện này thì anh cũng không nghĩ đến việc thông báo cho tất cả mọi người biết Giang Nhung là vợ mình qua hình thức tổ chức hôn lễ.
Trần Việt nói xong, Lương Thu Ngân không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng cô ấy vẫn có vẻ tức giận. Cô ấy tức vì tính tình của Giang Nhung, bị người khác hại một lần rồi vẫn chưa sáng mắt ra.
Lúc sắp đến nhà, Lương Thu Ngân lại nói: “Anh Trần, phiền anh đỗ xe vào vệ đường một lát, tôi muốn vào cửa hàng tiện lợi mua vài thứ.”
“Được.” Trần Việt giảm tốc độ rồi cho xe đỗ vào vệ đường.
Xe dừng lại hẳn, Lương Thu Ngân liền nói: “Con nhóc thối kia, tớ đau bụng, vào đây mua hộ tớ cái này.”
Phải dùng cớ này mới có thể đuổi Giang Nhung đi chỗ khác, Lương Thu Ngân cũng không quan tâm Trần Việt nghĩ mình như thế nào, dù sao anh cũng không phải là người yêu cô.
Giang Nhung vừa đi, vẻ mặt Lương Thu Ngân lập tức trở nên rất nghiêm túc: “Anh Trần, tôi có thể nói chuyện nghiêm túc với anh một lát được không?”
Trần Việt nhìn cô ấy qua kính chiếu hậu, gật đầu nói với vẻ lịch sự và khách sáo: “Cô cứ nói đi cô Lương.”
Lương Thu Ngân nghiêng đầu nghìn ra bên ngoài, thấy Giang Nhung đã vào trong cửa hàng mới cất lời: “Giang Nhung là một cô gái tốt, anh nhất định phải trân trọng cô ấy, đừng để cô ấy chịu tổn thương nữa.”
Trần Việt gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lương Thu Ngân nghiêm nghị nói: “Anh Trần, tôi không biết tại sao anh lại mạo danh người khác để đi xem mắt với Giang Nhung. Tôi không truy cứu chuyện này, chỉ cần anh đối xử với Giang Nhung tốt thì tôi sẽ giấu kín chuyện này, không nói cho cô ấy biết dù chỉ một chữ.”
Trần Việt quay lại nhìn Lương Thu Ngân, chân thành nói: “Cám ơn!”
Lương Thu Ngân hít một hơi thật sâu lại nói tiếp: “Giang Nhung của trước đây là một cô gái vô cùng ngốc nghếch, chỉ cần người khác đối xử với cô ấy tốt một lần, cô ấy sẽ đáp trả lại gấp bội. Trong ba năm nay, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, không còn ai có thể bước vào trái tim cô ấy nữa… Thế nên mong anh đừng bao giờ tổn thương cô ấy.”
Lương Thu Ngân còn muốn kể với Trần Việt rất nhiều chuyện liên quan đến Giang Nhung, nhưng cuối cùng lại thôi.
Bởi vì cô cảm thấy Trần Việt biết tất cả quá khứ của Giang Nhung, cũng cảm thấy con người của Trần Việt trông có vẻ rất nho nhã lịch sự với người khác nhưng thật ra lại vô cùng xa cách.
Sau khi tiễn Lương Thu Ngân ra về, Giang Nhung mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu để con bé đó ở đây lâu thêm một chút nữa, chắc nó kể hết mấy ái chuyện vớ vẩn linh tinh ra mất.
Trần Việt lái xe đưa Giang Nhung về nhà, trên đường đi cả hai người đều không nói gì, có mấy lần Giang Nhung định lên tiếng bắt chuyện nhưng nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của anh, cô lại thôi không nói nữa.
Người đàn ông này đúng là một con người nhiều mặt, có những lúc anh dịu dàng đến mức khiến tim người ta như tan chảy, song cũng có lúc lại lạnh lùng như một tảng đá, dù cách xa ba thước vẫn bị anh làm cho đông cứng.
Mất hơn tiếng rưỡi hai người họ mới về đến nhà. Vừa bước vào phòng, Trần Việt đã thay đổi trạng thái lạnh lùng, cao ngạo, xoay người đè Giang Nhung lên cửa.
“A..” Giang Nhung giật mình bật thốt, cô vừa ngạc nhiên lại có chút mong đợi việc mà anh sẽ làm tiếp theo đó.
Nhưng Trần Việt chỉ im lặng, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói: “Giang Nhung, em muốn yêu đương à?”
“Không phải. Anh đừng nghe con nhóc Lương Thu Ngân nói linh tinh.” Giang Nhung lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng phủ nhận vấn đề này.
Trần Việt nhìn đôi môi xinh xắn không ngừng mấp máy của cô, một tay giữ lấy đầu côvà kéo về phía mình, giả vờ như sắp hôn cô.
Giang Nhung nhìn gương mặt tuấn tú của anh gần sát, theo phản xạ có điều kiện, cô nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, nhưng lại không thấy anh tiếp tục.
Cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Trần Việt đang nhìn mình chăm chú với ánh mắt nghiền ngẫm.
Tên khốn nạn này, thật đúng là tồi tệ, không hôn sao còn làm động tác khiến cô hiểu nhầm, đúng là đáng ghét!
“Em không muốn yêu đương thật sao?” Nhìn cô một lúc lâu, Trần Việt lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]