Chương trước
Chương sau
Với sự cố gắng của Biên Nguyệt, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành cửa ải "gặp gỡ tình cờ", hơn nữa còn "anh hùng cứu mỹ nhân", cứu vớt nam phụ trong cơn nguy khốn, tuyến nhân vật và cốt truyện được + 5 điểm, đặt cơ sở vững chắc cho sự phát triển tình cảm sau này.

Bởi tuyến tình cảm hoàn thành đột phát, phân nhánh cùng Trần Dao Đông cũng tăng lên 40 điểm, hỗ trợ cho cốt truyện và hình tượng nhân vật. Nhưng lần này quản lý viên không tới chúc mừng, cô ấy xem đi xem lại đoạn nội dung kia, vẫn cảm thấy khó hiểu, "Dù đúng là cô phát triển cùng nam phụ nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai."

"Sai chỗ nào? Tăng điểm là được."

"Thôi được rồi, nhân vật Trần Dao Đông này khá nhát gan và tự ti nhưng lại rất dẻo dai. Trong giai đoạn đầu phát triển, cô phải hết sức dịu dàng, ân cần hỏi han cậu ta, tốt nhất là nên thể hiện tình yêu học tập và mặt tốt bụng, thân thiện để làm tăng hảo cảm của cậu ta đối với cô."

"Yên tâm, tôi chắc ăn lắm."

Từ lúc đi vào cô vẫn luôn hướng về phía "Yêu học tập, yêu lao động, yêu tập thể, yêu xã hội" để phát triển, bây giờ đã có kinh nghiệm phong phú trong cách xây dựng hình tượng, bất cứ lúc nào cũng có thể đem ra trình diễn.

Biên Nguyệt biết tính tình Trần Dao Đông, cũng biết tính tình Trần Lực Hưởng, tuy hắn ta không ức hiếp được bà trùm nhưng chắc chắn sau đó sẽ trút mọi tức giận lên đầu Trần Dao Đông. Vì vậy, thỉnh thoảng Biên Nguyệt phải lượn tới lớp 10 để tránh có người trả đũa, ban ngày ban mặt làm khó dễ đại biểu Trần.

Có thể nói hiện tại Trần Dao Đông là đối tượng có độ nguy hiểm cao, một giây trước còn năm tháng tĩnh lặng đi trên đường, một giây sau đã năm tháng rung chuyển bị lôi vào ngõ hẻm, giáng cho cậu học sinh non tơ này một đòn trí mạng.

Nhưng cậu ta là nam phụ triển vọng, Biên Nguyệt thân làm nữ chính tất nhiên sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, cô chạy đến cầu thang phòng học lớp 10, gặp Trần Dao Đông cúi đầu đi tới.

Biên Nguyệt tiếng tăm vang dội, Trần Dao Đông đã nghe tiếng cô từ lâu, nhưng cậu ta thích học tập, Biên Nguyệt thích đánh nhau, hai người nước sông không phạm nước giếng. Chỉ là bắt đầu từ tối qua, bà trùm này đánh đấm lung tung lao vào cuộc sống của cậu, mọi chuyện đã không thể thay đổi.

"Bạn học Biên, chào bạn... Cho hỏi bạn đây là?"

"Đưa bạn về nhà nha."

"Chuyện này không hay lắm," Trần Dao Đông thẹn thùng, "Bây giờ trễ rồi, bạn về nhà cũng mất thời gian."

"Bởi vì đã trễ nên mấy kẻ xấu kia mới có cơ hội lợi dụng." Nói xong, Biên Nguyệt xoay người bước xuống cầu thang, ra hiệu cho người phía sau đi theo.

"Nhưng nhờ một nữ sinh đưa về nhà không thích hợp lắm."

Biên Nguyệt nhìn thẳng phía trước, đón lấy sao giăng đầy trời, "Bạn đánh thắng bọn chúng à?"

Trần Dao Đông lắc đầu.

"Bạn cảm thấy tôi đánh thắng bọn chúng không?"

Trần Dao Đông gật đầu.

Biên Nguyệt xòe tay ra, hướng hai lòng bàn tay lên trên, "Đánh thắng đưa đánh không lại về nhà, đây không phải chuyện rất hợp lý sao?"

Trần Dao Đông cúi đầu suy nghĩ, cảm giác cô nói chí lý, thế là không nhiều lời nữa, theo sát.

Biên Nguyệt thật lòng thật dạ muốn đưa người anh em họ Trần về nhà, nhưng vừa ra khỏi cổng trường đã gặp phải chướng ngại —— Sau khi ra khỏi trường, cô theo thói quen nhìn sang trái, thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới đèn đường, áo trắng váy xanh, đuôi tóc dài xoăn, vai đeo túi vải, lặng lẽ chờ đợi.



Là Bùi Bản Nùng, nhưng tại sao cô ấy còn ở đây?

Lúc này hẳn Lăng Duyệt đã đưa cô ấy về nhà mới đúng.

Biên Nguyệt dừng bước, lòng đầy hoài nghi, tìm kiếm bóng dáng Lăng Duyệt, quả nhiên thấy cậu ta từ dưới bóng cây cách đó không xa đi tới, vẻ mặt có chút khó xử: "Lão Đại, cô ấy không chịu đi với em, nói muốn chị đưa về."

Đang nói chuyện thì Bùi Bản Nùng đã thoăn thoắt chạy lại đây, ánh mắt đầy mong chờ: "Đàn chị Nguyệt Nguyệt, chúng ta cùng nhau về nhà được không? Đúng lúc mình cũng tiện đường, em và A Duyệt lại không thuận đường, để đưa em thì anh ấy phải đi một đoạn xa lắm."

Trong lúc nói chuyện, Trần Dao Đông nhích lại gần, nghe xong câu này hơi ngại ngùng, "Đúng rồi, bạn học Biên, bạn và bạn nữ này cùng về nhà đi, tôi không sao đâu."

Bùi Bản Nùng chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm người đang nói chuyện, ánh mắt kia chăm chú lạ thường, giống như đứa bé mẫu giáo nhìn thấy ông chú đeo mặt nạ, thế là hết sức tập trung đánh giá, phát huy tinh thần tìm tòi nghiên cứu, muốn biết rõ rốt cuộc ông ta là chủng vật nào.

Lát sau, cô ấy đột nhiên bước đến nắm tay Biên Nguyệt, "Đàn chị, về nhà với em đi, em đã làm thêm rất nhiều hoành thánh còn ngon hơn lần trước nữa, cũng có thể đưa cho chị."

Dứt rời, ánh mắt sáng ngời, mặt đầy mong đợi, chờ đàn chị trả lời.

Bây giờ không riêng gì cô ấy, cả Lăng Duyệt và Trần Dao Đông cũng đang chờ Biên Nguyệt quyết định.

Biên Nguyệt bị kẹp ở giữa, muốn kiên định nhưng quyết tâm rốt cuộc vẫn lung lay —— Về lý trí, hẳn là cô nên đưa Trần Dao Đông về nhà, nhưng về tình cảm, cô lại muốn đi cùng Bùi Bản Nùng.

Nhưng nếu đã xuyên vào sách để chỉnh sửa thì phải làm việc bằng lý trí, lấy đại cục làm trọng. Biên Nguyệt bắt đầu đắn đo.

Bây giờ hai bên, một bên là nữ phụ, một bên là nam chính. Nữ phụ không ảnh hưởng lớn đến cốt truyện, dù sao cũng chỉ là nhân vật quần chúng; còn nam chính tất nhiên là ảnh hưởng lớn rồi, vừa có tương quan trực tiếp đến việc phát triển tuyến tình cảm, vừa gián tiếp ảnh hưởng đến nội dung truyện và tuyến nhân vật, là một phần quan trọng của chính tuyến.

Thứ nữa là hiện tại bên phía Bùi Bản Nùng có vẻ đã yên ổn, Biên Nguyệt hỏi Lăng Duyệt, Lăng Duyệt nói rằng đường đi an toàn, không có người theo dõi; thế nhưng bên phía Trần Dao Đông, nếu như không cẩn thận có thể sẽ trở thành đấu trường đẫm máu —— Đám người Trần Lực Hưởng chẳng phải thiện nam tín nữ, lỡ ra tay quá nặng nghiền nát Trần Dao Đông thì sao?

Nam chính của cô đã nằm trong phòng y tế rồi, Biên Nguyệt không cho phép nam phụ của mình vào phòng cấp cứu nằm nữa.

Bằng không, cô làm nữ chính không phải mất mặt lắm sao!

Cân nhắc xong, Biên Nguyệt hạ quyết tâm, cô thả tay Bùi Bản Nùng ra, thái độ kiên định: "Tiểu Nùng, mấy ngày nay để A Duyệt đưa em về đi, bên tôi còn có chút việc."

Bùi Bản Nùng vẫn đứng dưới đèn đường, nhìn chằm chằm vào bóng hai người họ rời đi, biến mất ở ngã tư Tử Hòa, tan vào khoảng trống giữa ánh đèn và màn đêm.

Không lâu sau, Biên Nguyệt đã vui mừng vì sự lựa chọn đúng đắn của mình —— Khi đi tới giữa đường Tử Hòa thì cô nhận ra có chuyện, từ con hẻm bên phải có vài bóng người xuất hiện, lén lút nhìn về phía này, nhưng thấy cô lại trốn đi.

Quả nhiên lần này đề phòng là phải, đầu hẻm có lưu manh canh giữ, nếu để một mình Trần Dao Đông về nhà, có lẽ phải đi bán muối giữa đường.

Sau khi qua ngã tư nên đi vào đường cái, ngược hướng nhà Bùi Bản Nùng, dọc đường Biên Nguyệt cứ suy nghĩ mông lung, nghĩ tới tình hình bên phía Bùi Bản Nùng, im lặng hồi lâu.

"Cảm ơn bạn." Trần Dao Đông thật lòng nói.

Trước đây cậu ta nghe đồn bà trùm ỷ mạnh hiếp yếu, làm xằng làm bậy, ngoài học hành thì không từ chuyện gì, là sát tinh của trường Trung học Tử Hòa. Nhưng bây giờ cô không chỉ cứu cậu ta từ tay kẻ ác mà còn đích thân hộ tống về nhà —— Đây đã không phải làm chuyện tốt bình thường, đây là dũng cảm làm việc nghĩa, cần phải được trao huân chương lẫn bằng khen.

"Không có gì, chỉ tốn chút sức thôi." Biên Nguyệt hoàn hồn, dù không phải Trần Dao Đông thì cô cũng sẽ ra tay cứu giúp, nhóm người Trần Lực Hưởng kia, cô cứ thấy một lần là muốn đập một trận.

Mười phút sau, Trần Dao Đông tỏ ý đã về đến nhà. Biên Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy một tòa nhà nằm dọc theo con phố, bên dưới là chợ đêm, những căn nhà ở tầng trên quay mặt ra đường lại nằm ngay mặt tiền đường, ồn ào cả ngày lẫn đêm, chất lượng cách âm của tường có vẻ cũng không tốt, cảm giác chẳng khác nào sống trong cửa hàng ở trung tâm thành phố.

Biên Nguyệt nhớ gia cảnh nam phụ này không tốt, đồng phục học sinh mùa hè có thể mặc từ mùa xuân đến hết cuối thu, không chừng mùa đông cũng mặc nó bên trong để giữ ấm, không có quần áo thay đổi. Sống trong một ngôi nhà tồi tàn cũng không có gì ngạc nhiên.

"Cảm ơn bạn, bạn mau về nhà đi, về đến nhà gọi điện thoại cho tôi." Trần Dao Đông viết vào một tờ giấy đưa cho cô.

Biên Nguyệt đã quen dùng di động, bỗng nhiên gặp phải cách liên lạc "nguyên thủy" thế này thật không quen. Cô nhận lấy cho vào túi nhưng không có ý muốn đi ngay.

"Bạn muốn kiếm tiền tiêu vặt không?"

Trần Dao Đông ngẩn ra, "Cái gì?"

"Trong tay tôi có vài nhiệm vụ, bình thường có thể kiếm ít tiền tiêu vặt, không biết bạn có hứng thú không?"

Nhìn tình trạng kinh tế của Trần Dao Đông, cô biết là cậu ta hứng thú. Nếu kiếm thêm vài đồng sẽ có thể thay một bộ đồng phục mới, mùa đông có thêm một bộ quần áo giữ ấm.

Quả nhiên, Trần Dao Đông nghe xong không từ chối nổi, bước lên hỏi, "Cụ thể là nhiệm vụ gì? Có mất thời gian không?"

"Hẳn bạn biết tôi là Bang chủ Tinh Nguyệt Bang, bình thường bọn tôi đánh nhau làm nhiệm vụ, nhưng nếu có thời gian rảnh sẽ cày cấp kiếm tiền, hoặc là đánh quái bán trang bị, tiền kiếm được đủ tiêu cả tháng."



"Nhưng mà... tôi không biết chơi game."

"Không sao, tôi có thể nói đàn em dạy bạn," Biên Nguyệt thoải mái trả lời, "Bạn chỉ cần gia nhập bang của bọn tôi, sau này tiền bán trang bị có thể chia cho bạn một phần."

Đối xử tốt và thân thiện với nam chính, Biên Nguyệt nghĩ, thế này đã đủ thiện lành chưa, cổng bang phái lớn nhất thành phố đều miễn phí mở rộng vì cậu, đây là chuyện rất nhiều người muốn mà không được nha!

Trần Dao Đông cảm động, sắc mặt cũng trở nên ấm áp hơn, nhưng cậu ta hơi hoài nghi, nghiêm túc hỏi, "Ngại quá, cho hỏi tại sao bạn lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

Bởi vì cậu là nam chính tương lai, là đối tượng phát triển tình cảm, là thông đạo để qua ải chỉnh sửa!

Biên Nguyệt thở nhẹ một hơi, "Bởi vì bạn học giỏi, có thể giúp tôi học tập."

Nghe xong câu này, Trần Dao Đông yên lòng, rốt cuộc cũng mỉm cười, "Được, có vấn đề gì về chuyện học hành thì bạn có thể gọi tôi bất cứ lúc nào!"

Đường về nhà ánh sao lấp lánh, quản lý viên không nhịn được tuôn ra một tràng khen, "Tốt lắm Nguyệt Nguyệt, cô giúp cậu ta kiếm tiền, cậu ta giúp cô học, vừa tăng tiến tình cảm lại vừa phát triển cốt truyện, một mũi tên trúng hai con chim nha!"

"Quả thật là tôi cũng cần chiêu mộ học bá, nhìn đám người vô dụng trong đội ngũ tôi đi, học từ vựng tiếng Anh cũng có thể nhầm sang bảng tuần hoàn nguyên tố."

Quản lý viên: "Cô đang nói cô sao?"

Biên Nguyệt: "Đừng ngắt lời!"

...

Biên Nguyệt rất nhiệt tình với việc huấn luyện Trần Dao Đông, chỉ có điều ngay cả di động Trần Dao Đông còn không có, đừng nói đăng nhập, thậm chí tạo tài khoản cũng là một vấn đề.

Bất đắc dĩ, Biên Nguyệt chỉ có thể đưa cậu ta đến quán Internet sau giờ học vào thứ Sáu, đăng ký tài khoản game trước. Thứ Sáu tan học, trời còn chưa tối, từ rất xa Biên Nguyệt đã nhìn thấy hai người ngồi trong quán cơm —— Lộc Chi Hoa và Quản Kha, thế lực Hắc Dạ Bang của Thái Trung đối địch.

Trước đây chỉ có bang chúng lượn tới, bây giờ đến lượt Bang chủ đích thân dẫn đàn em lên sân khấu, Biên Nguyệt biết sự tình không đơn giản, nhưng cô không sợ, để Trần Dao Đông ở lại cửa hàng văn phòng phẩm chờ mình đi xử lý.

Lộc Chi Hoa vai rộng, thân hình vạm vỡ, lúc ngồi trong quán khó có thể bỏ qua. Tuy rằng có vóc dáng cao đậm nhưng kiểu tóc cậu ta lại rất nho nhã với đuôi ngựa nhỏ trên đỉnh đầu, tràn đầy khí chất văn nghệ sĩ, nhìn từ xa còn tưởng rằng đó là một nam sinh được nuôi dưỡng trong môi trường nghệ thuật phong phú, ánh mắt tràn ngập sự kháng cự với thế giới tàn nhẫn.

Dáng người Biên Nguyệt gầy gò, khi cô ngồi xuống bàn, giữa hai người tạo thành sự tương phản rõ rệt, thế nhưng khí chất của họ vẫn không thay đổi, thậm chí ánh mắt còn sắc bén hơn. Một tiệm mì nho nhỏ lại đồng thời chứa tới hai đại ca giang hồ, không khí xung quanh chiếc bàn vuông dần nóng lên, chực chờ bùng nổ.

"Bang chủ Biên, đã lâu không gặp."

Biên Nguyệt không muốn khách sáo, "Nói như mấy người muốn gặp tôi lắm vậy."

Lộc Chi Hoa dùng sức nuốt mấy lát củ sen hầm, mỡ trên khóe miệng còn chưa kịp lau, "Tôi không muốn gặp cô, thế mà cô đã vội chạy tới tìm cảm giác tồn tại —— Tôi hỏi cô, ngày 14 tháng 5 có phải cô đã đánh bang chúng của tôi không?"

Biên Nguyệt biết cậu ta đang nói tới lần ở quán mì Mắt Kính, cô thật sự ngay trước mặt Bùi Bản Nùng mà xử lý Dư Tiểu Lạc và Quản Kha.

"Đúng vậy, còn đánh tới hai người."

Mặt Lộc Chi Hoa ngày càng dữ tợn, ngay cả cái đuôi trên đầu cũng không cứu được sát khí tỏa ra từ cậu ta, "Ngày 21 tháng 5, các người lại tập kích bang chúng của tôi trong game?"

Biên Nguyệt nghĩ thầm, tự các người chạy tới thập thà thập thò, đánh không lại bị ăn đòn, quay về còn mạnh miệng tố giác, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng —— Đã không muốn sống lại còn vô liêm sỉ.

"Không phải tập kích, nói đúng hơn đàn áp một chiều." Biên Nguyệt đoan chính nói, nếu không phải cơ mặt lười biếng thì hẳn đã nặn ra một nụ cười quái gở.

Trong tay Lộc Chi Hoa còn đang cầm đũa gỗ, cùng với gương mặt vặn vẹo, đôi đũa cũng theo đó gãy rắc, thớ gỗ suýt chút nữa làm ngón tay bị thương.

"Bang chủ..." Quản Kha không khỏi lo lắng, Lộc Chi Hoa trong lòng bọn họ luôn là người đẹp trai hiểu lý lẽ, văn võ song toàn, thế nhưng mỗi lần chạm mặt Biên Nguyệt, cậu ta dường như luôn mất khống chế, sắp lật bàn đến nơi.

Chiếc đũa gãy thu hút ánh mắt của chủ quán, ông chủ nhiệt tình đi lại thay một đôi đũa mới.

Người tới gần làm loãng bầu không khí tại hiện trường, Lộc Chi Hoa cố nén lửa giận, đập chiếc đũa gãy xuống bàn, "Họ Biên cô chờ đó, tôi sẽ cho cô sáng mắt!"

Dứt lời, Lộc Chi Hoa hất đuôi tóc, dẫn theo Quản Kha hấp tấp bỏ đi.

Ông chủ lau tay vào tạp dề, đứng cạnh cửa hô to: "Còn chưa trả tiền nha, tiền đũa khỏi trả nhưng mau trở lại thanh toán đi chứ!"

Lộc Chi Hoa đi được nửa chừng quay lại, lấy từ trong túi ra bảy tệ năm giác tiền dằn mạnh xuống mặt bàn, tiện thể phóng cho Biên Nguyệt ánh mắt sắc như dao.

Biên Nguyệt vừa bước ra bỗng phát hiện Trần Dao Đông đứng ở cửa, giống như đã đứng đó thật lâu, nghe thấy hết nội dung vừa rồi, ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa, hàm nghĩa lại càng phong phú.



"Bạn thường xuyên đánh nhau với người ta sao?"

"Không thường xuyên lắm," Biên Nguyệt do dự chốc lát, trước mặt nam chính vẫn cần duy trì hình tượng, "Bây giờ không thường xuyên, nếu có đánh cũng vì làm nhiệm vụ trong game thôi."

"Ồ..."

Thấy cậu ta do dự, Biên Nguyệt vội vàng dẫn cậu ta đến quán Internet gần nhất, đăng ký tài khoản game trước rồi tính, tránh cho vịt trời bay cao bay xa.

Trần Dao Đông vốn vẫn ôm hoài nghi đối với Tinh Nguyệt Bang, hôm đó đồng ý gia nhập thứ nhất là vì không tiện từ chối bà trùm, thứ hai là do tiền tài dụ hoặc. Sau khi dự thính cuộc đối đầu giữa Lộc Chi Hoa và Biên Nguyệt, cậu ta cảm thấy mình đang gia nhập vào một tổ chức xã hội đen, hở ra là xách dao chém người.

Vì vậy ở thời kì đầu gia nhập, Trần Dao Đông cố gắng duy trì trạng thái quan sát, nhưng cậu ta nhanh chóng phát hiện ra Tinh Nguyệt Bang không đáng sợ như vậy, thậm chí không khí trong bang lại còn rất hòa thuận, bang chúng ngoại trừ không thích học tập, không có đạo đức thì những thứ khác đều ổn. Biên Nguyệt cũng không phải có tranh chấp là lập tức vác đao chém người, chỉ quăng chiêu hạ sát đối thủ, sau đó cướp một đống trang bị.

Biên Nguyệt là người giữ lời hứa, trước đó nói sẽ che chở người ta, thế là một tuần sau đó luôn kiên trì đưa Trần Dao Đông về nhà, để những kẻ muốn trả đũa kia nửa đường nghe tiếng đã sợ vỡ mật.

Cô còn hứa giúp người ta kiếm tiền, đưa người bay cao, vì vậy trong các hoạt động bang sau đó, Biên Nguyệt yêu cầu Quách Nhất Văn và Đỗ Ngải cầm tay chỉ dạy Trần Dao Đông học các kĩ năng để xem phát triển thành pháp sư hay cung thủ.

Trần Dao Đông xứng đáng là học bá, đầu óc nhanh nhạy, học một biết mười, chưa tới một tuần đã là một cung thủ thành thục, một mũi tên bắn ra có thể giết chết quái trung cấp.

Quản lý viên đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình, không khỏi lẩm bẩm, "Cô nói lấy cô làm hình mẫu, mỗi ngày chơi game đánh phó bản xem có được không?"

"Tôi đang phát triển cậu ta thành nhân tài lưỡng cư, chờ đến khi hoàn thiện kĩ năng thì chẳng bao lâu có thể thay da đổi thịt, còn có thể đổi một bộ đồng phục mới nữa!"

Thực tế chứng minh là miệng Biên Nguyệt được khai quang, chưa được mấy ngày mà bộ đồng phục trên người Trần Dao Đông đã rực rỡ hẳn lên, cộng với lợi thế ngoại hình khiến cậu ta càng hút mắt, những kẻ bắt nạt trước kia cũng không dám tìm tới gây sự.

Biên Nguyệt đưa cậu ta về nhà, dẫn cậu ta đi đánh phó bản, đây là chuyện người mù cũng nhận ra được, chàng trai này được Biên Nguyệt che chở —— Người đàn ông của bà trùm, ai dám đụng tới?

Mặc vào bộ đồng phục mới, Trần Dao Đông đi trong sân trường ngẩng cao đầu, ánh mắt lấp lánh sáng, không còn ai trêu chọc cậu ta, cậu ta cũng không cần lo cơm thiếu áo, cuộc sống bỗng trở nên suôn sẻ hơn rất nhiều. Cậu ta trở nên tự tin như ánh dương, khí chất nam chính từ từ lộ diện.

Biên Nguyệt vui mừng khi nhìn thấy những thay đổi của cậu ta, biết thời cơ đã gần chín muồi, tuyến tình cảm có thể bước vào một giai đoạn mới, một làn sóng tiến triển nhanh chóng, hoặc là, một lời tỏ tình bất ngờ.

Đúng như dự đoán, thứ Sáu hôm đó Biên Nguyệt vừa bước ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Trần Dao Đông cầm một bó hoa tươi, sắc mặt hồng hào đi về phía mình.

Đồng phục học sinh trên người cậu ta tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, tinh thần phơi phới như sứ giả từ trên trời giáng xuống, mang đến những lời yêu thương đẹp đẽ nhất.

Biên Nguyệt đứng tại chỗ chờ cậu ta đến, Trần Dao Đông đưa bó hoa hướng dương trong tay cho cô, nở nụ cười hết sức chân thành ——

"Lão Đại, sau này chị chính là lão Đại của em! Cần gì chị cứ nói, em đây nhất định không chối từ!"

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Quản lý viên: Nam chính của cô ấy là một anh hùng cái thế, có một ngày cậu ta mặc đồng phục học sinh mới, tay cầm bó hoa hướng dương rực rỡ, đứng ở nơi thu hút ánh nhìn của mọi người, gọi cô ấy một tiếng lão Đại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.