Ta nghe thấy Thẩm Ý hít sâu một hơi, từ sau lưng cha ta bước ra.
Lưng thẳng tắp, vẻ mặt lại khôi phục sự lạnh lùng như trước: "Phó đại nhân, lâu rồi không gặp."
Phó đại nhân? Một tia sáng lóe lên trong đầu ta.
Ta nhớ rồi, trước kia Thẩm Ý từng nhắc đến, vị hôn phu cũ đã từ hôn của nàng, giờ là Thị lang bộ Hộ, họ Phó, tên Phó Lãng!
Phó Lãng nhìn Thẩm Ý trong bộ áo vải thô cùng những vết thương còn chưa lành trên tay, lắc đầu than:
"A Ý, nàng là thiên kim của Thái phó, sao có thể hạ mình vào chốn sơn tặc thế này? Những năm qua, khổ cho nàng rồi."
Rồi hắn quay sang nhìn cha ta, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh chán ghét:
"To gan! Dám bắt cóc mệnh phụ, giấu giếm binh khí! Bản quan niệm tình ngươi có công chống Man tộc, miễn tội c.h.ế.t, nhưng tội sống thì khó tha! Người đâu, bắt tên đầu lĩnh sơn tặc này lại cho ta!"
"Khoan đã!" Thẩm Ý quát lớn một tiếng, chắn trước mặt cha ta.
"Phó Lãng, ngươi muốn bắt người?" Thẩm Ý cười lạnh.
"Lúc bọn Man tộc vây thành, ngươi ở đâu? Lúc bách tính c.h.ế.t đói, ngươi ở đâu? Giờ đ.á.n.h thắng rồi, ngươi đến để giở giọng quan gia?"
Phó Lãng cau mày: "A Ý, ta là muốn cứu nàng. Chỉ cần nàng theo ta hồi kinh, ta sẽ cầu xin thánh thượng khôi phục thân phận cho nàng. Nàng vẫn có thể là tiểu thư cao cao tại thượng của nhà họ Thẩm, cần gì phải lăn lộn nơi bùn nhơ này?"
"Cứu ta?"
Thẩm Ý bật cười như nghe chuyện nực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/5076113/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.