Ta khóc đến nghẹn hơi, tay chân luống cuống muốn bịt lấy vết thương m.á.u tuôn như suối nơi n.g.ự.c ông.
"Vô dụng thôi..."
Nhị thúc nắm lấy tay ta, run run lôi ra một cái túi vải từ trong lòng.
Túi ấy đẫm máu, bên trong là mấy thỏi bạc vụn, cùng một chiếc trâm bạc thô kệch.
"Đây là... tiền cả đời Nhị thúc dành dụm... vốn định... định xuống núi cưới một cô nương xinh đẹp..."
Ông thở dốc, ánh mắt dần dịu đi, như đang nhìn thấy bóng dáng người vợ chưa từng gặp giữa khói lửa mịt mù.
"Cho... cho con... sau này làm của hồi môn... hoặc... hoặc để mẹ con đưa con đi học..."
"Nhị thúc cả đời là phường thô kệch... chịu thiệt vì dốt nát... Tiểu Man... con phải làm người đọc sách... đừng... đừng như Nhị thúc..."
Tay ông rơi xuống.
Bọc bạc thấm máu, lăn xuống bên chân ta.
"Nhị thúc——!!!"
Ta gào lên một tiếng đau tận tâm can, là tiếng khóc xé gan xé ruột nhất đời ta.
Dưới chân thành, tiếng kèn của giặc Man lại nổi lên lần nữa.
Lần này, chúng không đẩy xe công thành, mà là lùa một đám bách tính áo quần lam lũ.
Có người già, có trẻ con, có nữ nhân.
Họ bị Man tộc cầm đao kiếm thúc ép, vừa khóc vừa bị xua đi ở hàng đầu.
Là dân chúng Thanh Châu chưa kịp chạy nạn.
"Bắn tên đi! Không b.ắ.n thì chúng ta sẽ c.h.ế.t chắc!" Thẩm Tòng Văn mắt đỏ hoe, gào to.
"Không thể bắn!" Cha ta giơ tay cản lại, cả người run lên:
"Đó là người thân của chúng ta! Là bách tính Thanh Châu!"
"Không bắn, bọn Man tộc sẽ mượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/5076110/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.