Vẫn giậm chân tại chỗ
Hôm nay là ngày Hàn Phi và thiên sứ lên đường, tuy đãnói Tề Phàm không cần tiễn, nhưng cô vẫn kiên trì muốn tới.
“Phàm Phàm, anh với Phi không ở đây, em phải tựlàm-như-chăm-sóc mình đấy nhé, đừng để cho người khác bắt nạt!”
Thiên sứ đảo mắt suy nghĩ dặn dò cô, hại cô đi cũngkhổ sở.
“Nói bừa, em không muốn bắt nạt người khác là tốt lắmrồi, người nào dám bắt nạt em!”
“Vậy là tốt nhất đấy, anh cũng không muốn đang ở Mĩ xathế mà còn phải nhớ thương nghĩ cách trở về báo thù cho em đâu.”
Hàn Phi không khách khí khạc tặng cô bãi nước bọt,chính xác, lúc cô hung hãn thì không ai địch nổi, nhưng chỉ cần gặp Lạc Kì thì.. . . . .
“Em mặc kệ, không ai bắt nạt em cũng muốn anh nhớthương!”
Chỉ có như vậy, các anh mới có thể nhớ được ở đây còncó em đang chờ các anh trở về!
Phát thanh sân bay lặp lại mời hành khách nhanh tớiđăng kí, nhưng ba người vẫn nhìn nhau mà đứng, Tề Phàm cuối cùng không nhịnđược, trong kính râm lệ rơi không ngừng.
“Phàm Phàm, bọn anh đi đây.”
Hàn Phi vỗ vỗ của vai cô, bọn họ thật sự phải đi rồi.
“Phi Phi, em không thể sao, làm ơn đi, để em chiếmtiện nghi thiên sứ một tí?”
Hàn Phi gật gật đầu, nghiêng thân đi, ngửa đầu để nướcmắt không rơi xuống được.
Nụ cười rực rỡ của Thiên sứ tái hiện, mở hai tay bế ômcô.
Tề Phàm nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện: thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-anh-roi-doi-anh-yeu-em/2378857/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.