Anh không thương tôi
Tương Hân khóc một lúc lâu, mới thoáng dịu đi chút.
“Đã ăn cơm chưa, tôi mang em đi ăn một chút gì nhé?”Lạc Kì than thở một tiếng, giúp cô lau nước mắt trên mặt.
“Lạc Kì, chúng ta kết hôn đi!” Ngẩng mặt,cô chờ mongnhìn anh.
“Hân……”
“Lạc Kì, em thật sự không thể không có anh, anh cũngyêu em mà không phải sao?”
Hai tay gắt gao giữ lấy cánh tay anh, giống như ngườichết đuối cố bám lấy cái cọc duy nhất.
“Tương Hân, em có biết, tôi đã từng có vợ, hơn nữa……”
“Đừng nói nữa, em hiểu mà.”
Ngón tay đè môi anh lại, cô hiểu được, nguyên nhân lớnnhất anh không thể nhận cô, là Tề Phàm và đứa nhỏ kia.
“Em đi đổi quần áo, em đói quá rồi.”
Miễn cưỡng nở nụ cười, cô xoay người trở về phòng.
Lạc Kì đứng ở phòng khách, gọi điện cho Tề Phàm, muốnhỏi xem cô thế nào rồi, nhưng đường dây bận.
“Lạc Kì, anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với em ư?”
Tương Hân bỗng nhiên mở cửa phòng, cắn môi, lớn tiếnghỏi anh.
Lạc Kì suy nghĩ một chút, nhìn cô, môi cố nặn ra mộtnụ cười.
“Đã nghĩ tới, hơn nữa còn rất muốn.”
Nhưng mà, Tương Hân, xin lỗi, tôi muốn có Tề Phàmtrước rồi.
Lần này Tương Hân nở nụ cười thật sự.
======
Điện thoại trong tay Tề Phàm sắp cầm không được, lờiLạc Kì nói khẳng định như vậy, anh nói, anh đã nghĩ tới việc lấy Tương Hân, hơnnữa, còn rất muốn!
Liều mạng nói cho mình không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-anh-roi-doi-anh-yeu-em/2378833/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.