Gặp lại
Thầy giáo vừa mới nói tan học, Tề Phàm đã là người đầutiên xông ra ngoài.
“Phàm Phàm, cậu chưa ăn cơm mà!” Bạn tốt gọi cô,cô không dừng bước, quay đầu xua tay với bạn.
“Mình có việc, muốn ra ngoài một chuyến.
Tề Phàm tới trước cửa hàng bán hoa mua hoa, rồi bắt xeđi bệnh viện.
Bác Lạc ba ngày trước đột nhiên phát bệnh tim vào đêm,phải đến bệnh viện, may là cấp cứu kịp, giờ đã không còn nguy hiểm đến tínhmạng, nhưng vẫn phải ở bệnh viện quan sát vài ngày. Hai ngày nay, ngày nào côcũng đi bệnh viện xem có thể giúp đỡ được cái gì không.
Ra thang máy, đi đến phòng bệnh quen thuộc của bácLạc, lại bị người từ trong ra làm cho hoảng sợ.
Hoa trong tay rơi xuống đất, cô không dám tin nhìnngười trước mắt, là anh, Lạc Kì của cô, đã trở lại!
Đôi mày kia, mắt kia, hình dáng kia, rõ ràng đúng làanh rồi!
Lạc Kì đến gần cô, kéo ống quần, ngồi xổm xuống, giúpcô nhặt hoa lên, rồi nhét vào trong tay cô.
“Sao thế, anh là cầm thú sổng chuồng sao? Nhìn thấyanh, đã bị dọa thành như vậy. Không thể không nói, nhóc bánh trôi, cách chàođón của em thật đúng là đặc biệt.” Anh buồn cười nhìn cô, đôi mắt hoa đào khẽchớp.
“Hư thật, trở về cũng không nói một tiếng, bị con gáingoại quốc đầu độc rồi à!” Một tiếng “Nhóc bánh trôi” gợi lên kí ức, vui , buồn, năm năm tưởng niệm một khắc lúc này mãnh liệt trào ra, thân hình nhỏ bé củaTề Phàm cũng sắp chịu không nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-anh-roi-doi-anh-yeu-em/2378758/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.