Trần Hàn rót một ly nước cho Quý Phàm Thạc, tận tình khuyên bảo: “Phàm Thạc à, cháu xem, cháu giỏi giang đến thế, sao cháu không chịu nhậm chức chức vụ cảnh giám bậc nhất chứ? Lần nào cũng phải bắt đội hình trinh bọn tôi trả tiền cho hội thám tử, mời cháu đến đây phá án. Cháu nhậm chức cảnh giám bậc nhất của bọn tôi, bọn tôi cũng phải trả tiền nhiêu đấy tiền, nó không phải là như nhau sao?”
Quý Phàm Thạc mỉm cười: “Chú Trần, chú biết rõ tính tình của tôi mà, sợ phiền phức lại sợ bị ràng buộc. Tôi sợ những ngày tháng như thế từ lúc còn ở nước Anh rồi. Bây giờ tôi muốn được sống những ngày tháng hơi tùy ý, chỉ cần giành toàn bộ sức lực ở trên việc phá án thôi.”
Trần Hàn tiếc nuối thở dài: “Cháu thật là một người ngoan cố, giống hệt như ba cháu vậy đấy. Trước đó tôi kêu ba cháu đi phá án với tôi, ông ấy nhất định phải di cư sang Canada. Nhưng mà mắt của ba cháu cũng khá tinh đó, dù gì bây giờ ông ta cũng là chủ doanh nghiệp rồi.”
“Chú Trần cũng đâu có tệ đâu, khởi đầu từ đồn cảnh sát dưới quê mà làm lên đến cục công an thành phố, phục vụ cho nhân dân mới là quang vinh nhất.”
Thư Trừng yên lặng mà ngồi ở một bên, vừa ngồi ngây người vừa nghe hai người đàn ông nói chuyện, mắt thì nhìn sang bên ngoài cửa sổ.
Sau khi hai người nói chuyện được một lát, Trần Hàn lại đưa mắt nhìn sang Thư Trừng: “Phàm Thạc, cháu giỏi thật sự đấy, ngay cả đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-an-lam-moi-du-em-ve/1650763/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.