Người đó chính là Hứa Tuấn, anh ta vẫn chưa đi.
Khi Hứa Tuấn nhìn thấy Thư Trừng, anh ta nhanh chân chạy đến, nhìn lướt qua chỗ của Quý Phàm Thạc với Trần Hàn một cái, sau đó quay người sang phía Thư Trừng, nói: “Em Trừng, anh có thể xin em một chút thời gian để nói chuyện riêng không?”
Em Trừng, lại là cách xưng hô ghê tởm đó.
Quý Phàm Thạc khẽ nhướng mày nhìn kỹ Hứa Tuấn.
Thư Trừng lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Tôi bận lắm.”
Hứa Tuấn: “Sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu, một chút thôi.”
Thư Trừng suy nghĩ trong giây lát mới gật đầu. Hứa Tuấn kinh ngạc, nở rộ nụ cười, hai người cùng đi về hướng chiếc xe Benz S500 của anh ta.
Hai người dừng lại ở bên xe, Thư Trừng hỏi thẳng: “Tìm tôi có việc?”
So với Hứa Tuấn cô từng gặp ở trong phòng thẩm vấn, người đàn ông đang đứng trước mặt cô đã có lại một chút sức sống, đôi mắt trong veo phản chiếu hình bóng của Thư Trừng ở trước mặt cũng rạng ngời hơn hẳn: “Em Trừng, mấy ngày nữa là Thất Tịch, em có thời gian rảnh không?”
Thư Trừng không hề do dự nói: “Không.”
Hứa Tuấn nhìn hiểu được thái độ của Thư Trừng, cho nên anh ta cũng không cố chấp nữa: “Như vậy à, vậy em bận đi, khi nào có thời gian rảnh thì mình cùng đi ăn bữa cơm.”
Thư Trừng nhẹ nhàng đáp một tiếng, quay lưng, phát hiện Trần Hàn và Quý Phàm Thạc đã rời đi, cô trực tiếp lên trên lầu, bước thẳng vào phòng làm việc đại đội hình trinh.
Vừa bước vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-an-lam-moi-du-em-ve/1650761/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.