Thư Trừng nhìn thấy Hứa Tuấn đang ở bên kia của tấm kính cửa sổ, có lẽ là do cả đêm qua không ngủ, anh ta tinh thần sa sút, đầu tóc rối bời, đôi mắt không còn rạng ngời như trước. Anh ta ngẩng người, yên lặng ngồi trên ghế và nhìn cái bàn trước mặt bằng ánh mắt phờ phạc.
Khi Hứa Tuấn nghe thấy tiếng động như ai đang bước vào, anh ta quát lớn với giọng nói cực kỳ buồn bực: “Tôi nói rồi, tôi không có tiếp xúc nhiều với Dương Linh, cái chết của cô ấy không có liên quan đến tôi, tôi không thể ngu ngốc đến mức giết người tại nhà của mình.”
“Ừm, tôi cũng cảm thấy cậu không ngu ngốc như vậy.” Một giọng nam trầm thấp vang lên, Hứa Tuấn liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quý Phàm Thạc và Thư Trừng đang đứng ở bên cạnh anh.
Hứa Tuấn nhanh chóng chuyển tầm nhìn về chỗ của Quý Phàm Thạc: “Rốt cuộc tụi bây nhốt tôi ở đây cả đêm qua là muốn hỏi cái gì?”
Quý Phàm Thạc nói thẳng: “Bọn tôi điều tra phát hiện ra, dạo gần đây cậu thường xuyên liên hệ với Dương Linh, nó hoàn toàn khác biệt với việc không có tiếp túc nhiều như cậu nói. Mau khai đi, rốt cuộc hai người có mối quan hệ gì?”
Hứa Tuấn hít một hơi sâu: “Có phải là tôi khai ra hết, các anh sẽ thả tôi về?”
Quý Phàm Thạc gật đầu: “Đương nhiên.”
Hứa Tuấn nhìn Thư Trừng một cái, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời. Quý Phàm Thạc lập tức hiểu ra được ý nghĩa ẩn sâu trong ánh mắt đấy, anh hơi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-an-lam-moi-du-em-ve/1650759/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.