Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Quý Phàm Thạc vừa lái chiếc xe Hammer yêu quý của anh dạo một dòng quanh núi Thanh Vân trở về thì nhìn thấy hình bóng của một người nào đó đang đứng ở trước cửa nhà anh.
Quý Phàm Thạc dừng xe ngay trước cửa và bước xuống xe nói với giọng điệu như biết trước chuyện này sẽ xảy ra: “Em đến rồi à.”
Hôm nay Thư Trừng mặc chiếc quần dài chín phân, vải lanh, màu xanh lá nhạt, trên đôi chân của cô mang một đôi giày vải bố màu trắng, nửa người trên của cô là chiếc áo blouse màu trắng có thêu hoa văn, trên vai đeo một cái túi vải canvas màu trắng gạo, phong cách thanh cao. So với bộ đầm dạ hội màu tím thần bí mảnh mai cô đã mặc vào buổi tối ngày hôm qua, Thư Trừng vào buổi sáng ngày hôm nay có thêm đôi phần cảm giác của một cô bé nhà hàng xóm, nhưng cảm giác lạnh lùng, cao ngạo, cô độc và xa lánh thoát ra từ trên người của cô vẫn như thế và không hề thay đổi một chút nào cả.
Thư Trừng lấy bộ tệp hồ sơ từ trong túi vải của cô ra đứa cho Quý Phàm Thạc: “Đây là báo cáo kiểm nghiệm tử thi của bộ xác chết ngày hôm qua.”
Quý Phàm Thạc nhận lấy túi hồ sơ, mở lấy tệp hồ sơ và tài liệu bên trong ra đọc. Loading...
Dưới mặt trời chói chang, đôi mày của anh khẽ cau lại, gương mặt nghiêm túc của anh vẫn sáng chói đến mức lóa mắt.
Một lúc sau, Quý Phàm Thạc ngẩng đầu: “Đây là báo cáo kiểm nghiệm tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-an-lam-moi-du-em-ve/1650756/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.