Sau khi rời khỏi hội trinh thám Phàm Thạc, Thư Trừng nhận được cuộc gọi từ An Kha: “Trừng Trừng, em về rồi mà cũng không nói một tiếng, con nhỏ này không có lương tâm thật đấy.”
Thư Trừng nhếch môi mỉm cười một cái: “Em tưởng anh đi công tác.”
“Đâu có trùng hợp như vậy, anh ở công ty này. Còn em? Em đang ở đâu vậy? Để anh đến đón em về?”
Lúc này Thư Trừng đang đi xuống con dốc lúc nãy, đứng ở bên đường đợi taxi, quay đầu nhìn thấy một tấm biển tên đường, cô nhanh chân bước đến nhìn: “Đại lộ Thanh Sơn.”
“Em đi đâu qua đó vậy? Em tìm một nơi bóng mát đứng tránh nắng chút đi, anh đến ngay.”
Sau khi tắt điện thoại đi, Thư Trừng đứng dưới bóng râm quay đầu nhìn sang tòa nhà cũ xưa đó lại quay đầu trở lại.
Đợi được khoảng mười mấy phút, một chiếc xe Range Rover dòng SUV dừng lại trước mặt Thư Trừng, cửa sổ xe được hạ xuống, khuôn mắt trắng trẻo soái khí của An Kha lộ ra: “Nóng chứ. Mau lên xe đi.”
Vừa bước lên xe, An Kha hỏi: “Sao em tự chạy đến đây rồi?”
Thư Trừng trả lời ngắn gọn: “Có chút việc.”
An Kha liền nghĩ ra ngay, việc có khiến cho cô phá vỡ thói quen duy trì suốt năm năm nay, có thể khiến cho cô quay trở về trước ngày trung thu thì chắc chắn là việc lớn. Và từ trước đến nay, việc lớn của Thư Trừng mãi chỉ có một: “Có liên quan đến vụ nổ đêm giao thừa?”
“Ừm.” Trước mặt An Kha, Thư Trừng không cần phải che giấu nhiều như trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-an-lam-moi-du-em-ve/1650746/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.