Tôi và thím lo lắng đến chẳng buồn ăn uống suốt ngày chủ nhật. Đến sáng hôm sau, lúc tôi chuẩn bị xách xe sang đón thím ra phường báo công an thì đột nhiên tôi lại phát hiện ra email của chú gửi cho tôi từ hôm qua. Thực ra, nếu tôi không vào viết email xin nghỉ làm buổi sáng thì chắc cũng chẳng biết là chú đã gửi thư cho mình.
“Thảo An,
Chú có việc đi xa một thời gian, mày nói với thím Mai giúp chú là không cần lo lắng, giải quyết xong việc riêng chú sẽ về.
Đừng nói cho ông bà kẻo ông bà và bố mẹ mày ở quê.
Nhớ thường xuyên sang chơi với thím và hai thằng nhóc cho thím đỡ buồn nhé!
Chú Minh.”
Tiếp sau đó lại gửi thêm một email ngay ở dưới cái thư vừa mới gửi, chỉ có một dòng ngắn ngủi.
“P/s: nếu thím giận và không tha thứ cho chú, muốn ly hôn thì mày cứ bảo thím làm đơn rồi nộp lên tòa, chú đồng ý xử vắng mặt.”
Tôi đọc cái email mà tức xì khói lỗ tai. Cái kiểu viết lách keo kiệt chữ thế này đúng là chú tôi rồi, hơn nữa, nếu là kẻ giả mạo thì chắc sẽ không dùng cách viết email này để nhắn tin cho tôi vì ai mà biết tôi có phải là kẻ chăm chỉ kiểm tra hòm thư điện tử hay không chứ?
Một cái email ngắn ngủn mà lượng thông tin cũng thật không ít: chú phải đi xa, phải nói với thím để thím không lo lắng, phải chăm sóc thím và hai em, không được hé răng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lavender/2258801/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.