Tây Chu quốc, lão hoàng đế đã sắp lục tuần, không còn có thể thượng triều nữa, thái tử điện hạ sau khi đại thắng trong trận chiến với Nam Vu liền lên giám quốc, lễ đăng cơ cũng nhanh chóng diễn ra.
Gần như ngay sau đó, tứ hoàng tử Nguyên Tử Tiêu được phong vương hiệu là Tề Vương, đất phong ở biên thùy phía Bắc xa xôi quanh năm băng tuyết phủ trắng lạnh giá, Bắc Ngụy lại liên tục đưa quân sang khiêu khích, thương vong vô số, hung hiểm muôn phần, ai cũng thương tiếc cho vị vương gia mệnh yểu này không biết đã đắc tội quân vương mới ở chỗ nào.
Cửa ngự thư phòng bị đẩy bật mở tung, Tứ Trúc tức giận xông vào bên trong. Cũng không biết có phải do hắn ngầm đồng ý hay không lại không có lấy một ai ở đó để ngăn cản nàng, chỉ thấy hắn đang nhàn nhã tựa lưng vào gối thêu kim long mà duyệt tấu chương cạnh khung cửa sổ. Nàng có chút sững sờ trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng trở nên run rẩy, khó khăn mấp máy khóe miệng:"Tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Hắn hơi nâng mi nhìn nàng rồi cười sáng lạn, nụ cười ấy khiến nàng lạnh lẽo sống lưng.
"Nàng muốn nói chuyện gì?"
Nàng không phải đã biết hắn nguy hiểm như thế nào sao, tại sao lại quên mất chứ.
"Ngươi biết Tử Tiêu huynh ấy thân thể vốn không tốt hà cớ gì phải tuyệt tình như vậy, chí ít các người cũng là huynh đệ không phải sao?"
"Không liên quan đến ta."
Nàng lung lay như sắp đổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-xua-doc-khach-cho-tri-ky/3320140/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.