Cậu sinh viên lớn lên hệt như ánh mặt trời, nước da trắng trẻo, đôi mắt đen, và sống mũi cao, có lẽ vì không hút thuốc, nên đôi môi của cậu đẹp hơn so với các chàng trai khác.
Cậu chàng rất cao, chỉ ngồi ở đó thôi, mà đầu như đã muốn đụng vào nóc xe, miễn cưỡng ngồi xuống, uốn éo đôi chân thon dài, sau đó mới cởi balo ra, đặt ở bên cạnh, kế tiếp quay đầu nhìn chằm chằm Phó Nhàn Linh.
Phó Nhàn Linh căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau vài giây, nhịn nổi nữa mà nghiêng đầu nhìn Vu Hướng Tây "Cậu nhìn gì vậy?"
“Chị ơi, hôm nay chị mặc bộ đồ này thật là đẹp.” Khi nói, đôi mắt cậu sáng ngời, tựa như bầu trời đêm đầy sao, mang trên người bộ dáng sáng sủa.
Vì được khen nên làm cho trái tim Phó Nhàn Linh khẽ rung động, cô cố gắng bình tĩnh lại đáp lời "Cảm ơn."
“Chị đi làm ở đâu vậy ạ?” Cậu lại hỏi.
Cô nói địa chỉ "Tòa nhà văn phòng Long Hà".
Cậu trai vội vàng nói với tài xế "Bác tài, đến tòa nhà văn phòng Long Hà trước."
Phó Nhàn Linh hỏi Vu Hướng Tây "Mấy giờ cậu vào tiết, sẽ không đến trễ chứ?"
Cậu lắc đầu, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn cô, nụ cười trên môi gần như khiến người ta loá cả mắt "Không sao hết."
Phó Nhàn Linh thôi nhìn cậu trai, chỉ là trong lòng đã hạ quyết tâm, sau này sẽ không nhận bất cứ thứ gì cậu đưa nữa, và cũng không bao giờ liên quan gì đến cậu nữa.
Xe dừng lại, lúc chuẩn bị xuống xe, chợt nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-tren-lau-duoi/268283/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.