Cố Lạc im lặng thật lâu, cuối cùng cho anh ta một câu trả lời: "Tôi muốn gặp Cố Doãn."
Mà Tác Nhĩ nghe lời này xong thì nở nụ cười, "Muốn anh nhắc nhở em là bâygiờ em đang bị giam lỏng à? Không phải em muốn gặp ai là có thể gặpngười đó." Anh ta ôm Cố Lạc về giường một lần nữa, vừa định nghiêngngười hôn lên thì liền phát hiện Cố Lạc bất thường.
Hai hàng lông mày cô cau chặt, sắc mặt trắng bệch, Tác Nhĩ vừa buông tay thì cô cuộntròn người lại đầy đau đớn, hai tay ôm đầu đầy quật cường, không chịuphát ra tiếng.
"Đầu lại đau rồi à?" Trái tim Tác Nhĩ căng lên,lập tức gọi người đưa thuốc tới cho cô uống. Anh ta đã từng thấy cô nhưthế này rất nhiều lần. Là do di chứng của não bộ bị thương.
Saukhi uống thuốc, Tác Nhĩ không chạm vào cô nữa. Chờ triệu chứng đau đầucủa cô chuyển biến tốt thì mới nghiêng qua, ôm cô vào lòng. "Đừng phảnkháng, anh chỉ ôm em thôi, không làm gì cả."
Thật ra Cố Lạc không còn hơi sức mà chống lại, từ từ nhắm mắt, không còn cách nào khác màphải chọn cách nhẫn nại. Tác Nhĩ biết cô không ngủ, chỉ không muốn đốimặt với mình thôi. "Nói cho anh biết anh phải làm sao thì mới có thể cóđược em? Chắc chắn em không tin, từ lần đầu tiên em giơ súng xuất hiệntrước mặt anh thì anh đã cảm thấy hứng thú với em. Sau này ngày nào anhcũng nhớ tới em."
Anh ta than nhẹ, "Hãy tin anh cũng không muốndùng cách này để giữ em lại bên cạnh. Nhưng em từ chối anh quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-sung-cuop-co/538926/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.