Một cái ôm này, rót vào tâm Cố Lạc năng lượng khổng lồ, nhưng cũng làm cho cô giống như bị vét sạch hoàn toàn không có hơi sức.
Thi Dạ Triêu tiếp được thân thể của cô, ôm ngang đến dưới tàng cây, từ túiđeo sau lưng lấy nước đưa tới thấm ướt đôi môi khô khốc của cô."Bịthương ở chỗ nào, " nhiệt độ khác thường từ cô vừa mới bắt đầu liềnchứng tỏ trong người cô có thương tích .
Cố Lạc vén lên áo ngoài, Thi Dạ Triêu lấy ra công cụ cấp cứu cắt bỏ bang đeo nhuốm máu, tìnhhuống vết thương làm cho anh khẽ động hạ mi, có chút thịt đã thối rữa,nhất định phải bỏ đi, nếu không đối với cô càng thêm bất lợi. Thi DạTriêu mở tầng bên trong túi cấp cứu. Cố Lạc liếc nhìn, cười nói, "Chuẩnbị đầy đủ hết như vậy, chưa từng nghĩ có lẽ anh căn bản không tìm đượcem sao?"
Thi Dạ Triêu giống như không nghe thấy, lấy ra một ống chích dài nhỏ, Cố Lạc đưa tay ngăn lại: "Không cần thuốc tê."
"Em không chịu nổi." Thi Dạ Triêu trầm giọng.
Cố Lạc lắc đầu, "Em không sợ đau, lúc trước thời điểm khâu lại nếu dùng thuốc tê, anh hiện tại thật sự không tìm được em."
Thi Dạ Triêu thân thể cứng lại nửa khắc, thu hồi ống chích. Cố Lạc nửa dựavào trong ngực anh, cằm đệm lên vai anh, cảnh giác sau lung của anh."Bắt đầu đi." Sau đó cầm lấy một đoạn nhánh cây lấy răng cắn chặt.
Thi Dạ Triêu không có do dự nữa, cắt bỏ chỉ vá lại, móc vết thương. Cố Lạcthân thể căng thẳng, cổ họng không một tiếng. Vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-sung-cuop-co/538918/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.