Từ Ngao nhận thấy, cái bệnh không nói yêu đương thì sẽ chết của Cố Lạc rõ ràng chính là vì chuyện nào đó mà tìm lấy cớ.
"Lạc, có phải yêu anh ta hay không?"
Từ Ngao hỏi quá trực tiếp, đến phiên Cố Lạc ngớ ngẩn, hoảng hốt lắc đầu,cơ hồ là phản bác theo thói quen: "Làm sao lại như vậy? Anh ta là anhtrai Er¬ic, chúng tôi —— tôi. . . . . ."
Giải thích vô cùng yếuớt như vậy, càng thêm dư thừa. Trong đầu cô giống như có một ống kính,khuôn mặt của hai người Thi Dạ Diễm cùng Thi Dạ Triêu khi hắn ở trướcống kính vòng vo vài vòng, sau đó dừng lại, định dạng hình ảnh lại làThi Dạ Triêu .
Nhiều năm như vậy, Cố Lạc rất ít khi ở trước mặtngười khác thừa nhận tình cảm đối với Thi Dạ Diễm, mà bây giờ đối tượngbiến thành Thi Dạ Triêu, cô chợt cái gì cũng không thể phản bác, mặc dùcũng không phải là bởi vì cô đã yêu.
"Tôi nên làm như thế nào?"
Từ Ngao khó mà thấy được mờ mịt luống cuống ở đáy mắt cô, nhớ tới lời củaCố Doãn cùng Thi Dạ Triêu ở trên bàn ăn mới vừa rồi, trầm mặc."Mặc kệđối phương là người nào, cô hẳn phải có đoạn bắt đầu mới, Thi Dạ Triêulà thí sinh tốt nhất, ít nhất là Cố Doãn không dám tùy tiện động đến anh ta. Có nhớ tôi trước kia đã dạy cô hay không, nếu như hoàn cảnh trướcmặt bằng sức một mình cô không cách nào thay đổi, như vậy thì yên tâmtìm kiếm tất cả đồ sẽ có lợi cho chính mình, nếu không có liền tự mìnhchế tạo điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-sung-cuop-co/538890/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.