Cố Doãn tay vừa nhấc, hộ vệ thu súng lui về phía sau, hắn bình tĩnh đứngtrước mặt Thi Dạ Triêu, ánh mắt nhìn anh, lời nói lại là ra lệnh cho CốLạc: "Lạc, anh ở bên ngoài chờ em."
Bên trong phòng nhất thời yên tĩnh ngắn ngủi.
Thi Dạ Triêu căn bản không có ý tứ buông tay, Cố Doãn đè ép nóng nảy lại lập lại một lần: "Muốn anh tự mình động thủ sao?"
Cố Lạc âm thầm hít sâu một hơi, cắn răng chịu đựng đau nhức ý bảo anhbuông mình ra, sau đó từ trong ngực anh, con ngươi vừa nhấc, chống lạianh.
Hai người tầm mắt khẽ va chạm, một loại cảm giác vi diệulặng yên không tiếng động ở trong không khí lên men, Cố Lạc nhanh chóngmở to mắt, cùng Cố Doãn gật đầu một cái.
Thời điểm y tá xử lý vết thương cho Cố Lạc Cố Lạc lưu lại một tên bảo vệ tại chỗ, mình thì chờ ở bên ngoài, hắn không thích mùi máu tươi.
"Phải cẩn thận mộtchút, nếu không vết thương rất khó khép lại, sẽ lưu lại sẹo rất khócoi." Y tá dặn dò, có chút oán trách liếc nhìn Thi Dạ Triêu bên cạnh,lầm tưởng vừa rồi là kiệt tác của anh."Cô bây giờ chính là thời điểm nên nằm trên giường, không thể tùy tiện mà lộn xộn, loại thương tổn nàychăm sóc không tốt chính là chuyện cả đời."
Thi Dạ Triêu cởi raáo khoác choàng ở trên người cô che lại áo bị Cố Doãn xé rách, nhẹ nânglên cằm của cô. Gương mặt Cố Lạc bị Cố Doãn đánh cho một cái tát phiếmhồng, khóe miệng thậm chí có một tia tơ máu."Hắn thường đối em như vậy?"
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-sung-cuop-co/538872/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.