Trình Dịch Hòa từ nhỏ sinh trưởng ở trong một làng nhỏ tên là Mã Khe. Làng không thẹn với tên, đúng là một thung lũng nhỏ ở giữa hai ngọn núi lớn, từng ngôi nhà được xây trên sườn núi, um tùm, cao thấp chằng chịt, đứng ở cửa phía đông quay đầu là có thể nhìn thấy sân nhà phía tây. 
Vào mùa xuân phong cảnh khắp núi đồi đều ngập tràn hoa lê, mây mù như di động khắp núi, lúc này Mã Khe phảng phất như ở trong mây, tường hồng, ngói xanh biếc, khắp nơi thoang thoảng mùi thơm hoa cỏ, đẹp như thơ như hoạ. 
Nhưng Trình Dịch Hòa rất ghét mùa xuân, bởi vì đến mùa này bà nội rất thích lôi kéo anh lên núi hái nấm. 
Đối với loại thức ăn mềm mại trượt trượt kia Trình Dịch Hòa rất ghét. Nhưng với người già từng sinh sống ở thời nạn đói, vào lúc ấy trong nhà thiếu lương thực thiếu ăn, nhân khẩu lại nhiều, mỗi ngày chỉ có thể tận lực thức sớm hơn người khác để có thể tìm thêm nhiều hơn một chút lương thực. 
Bà nội thường thường nhắc nhở Trình Dịch Hòa, nói anh đang ở trong phúc mà không biết phúc. 
Cho nên hừng đông hôm nay, cháu nội đích tôn mắt còn chưa có mở, bà đã kéo nó từ trong chăn ra. 
Trình Dịch Hòa vuốt mắt, không tình không nguyện đi theo phía sau bà nội, hừng đông sương mù phảng phất như một tầng lụa mỏng lành lạnh, không khí trong lành làm Trình Dịch Hòa đã không còn buồn ngủ. 
Nó nhảy nhảy nhót nhót chạy ở phía trước, tiện tay ngắt vài ngọn cỏ dại, một mình vui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-roi-khong-gap/216960/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.